Minh Tư Thành liếc Phó Diệc Phàm một cái, không kiềm được và nói: “Anh, vậy là người đẹp này đang đợi anh đấy”
Phó Diệc Phàm liếc lại Minh Tư Thành một cái rồi đi về phía Tần Sơ Hạ.
Sau khi anh đến bên cạnh Tân Sơ Hạ thì chống một tay lên cửa xe, rồi nhìn sang Tân Sơ Hạ đang đứng bên cạnh xe, trông có vẻ như đang giận dỗi và giải thích: “Tôi thật sự có việc khác cần phải đi giải quyết, không thể cùng hai người đến thành phố Thuận Canh, cô qua ngồi xe của em rể tôi đi”
Lúc này Tân Sơ Hạ mới bĩu môi, nhìn Phó Diệc Phàm với đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.
Dấu tay trên mặt của cô cũng giống như sự uất ức trong lòng cô, cả hai đều vẫn chưa tan biến hết.
“Đợi sau khi cô sắp xếp ổn thỏa cho công chúa và trở về lại thì tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện thảo dược ở văn phòng làm việc của cô” Phó Diệc Phàm nói.
Mắt Tần Sơ Hạ liền sáng lên, nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ đầy mong chờ, vỗ tay lại với nhau rồi vui mừng nói: “Cuối cùng thì anh cũng đã đồng ý giúp tôi rồi! Tốt quá rồi”
“Vì vậy, phải chăng bây giờ cô cũng nên.”
“Không thành vấn đề!” Tần Sơ Hạ không đợi Phó Diệc Phàm nói hết câu thì đã quay người đi về phía xe của Minh Tư Thành.
Phó Diệc Phàm cũng đi theo qua, dặn dò Minh Tư Thành: “Cô ta sẽ giúp em thuyết phục công chúa, sau đó em hãy sắp xếp cho công chúa ở thành phố Thuận Canh, không cần phải đưa về thành phố Cung Huy đâu.”
Minh Tư Thành vừa làm động tác “OK” vừa giúp Tân Sơ Hạ mở cửa xe. Sau khi Tần Sơ Hạ lên xe thì anh đã đưa Tần Sơ Hạ nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ ở tầng ba của biệt thự, Tống Vân Thùy vẫn luôn âm thầm nhìn Phó Diệc Phàm từ phía xa, mãi cho đến khi xe của anh khuất dạng ở đường chân trời.
Trên đường đến thành phố Thuận Canh, Tần Sơ Hạ không chịu nỗi cô đơn nên lảm nhảm với Minh Tư Thành.
“Phó Diệc Phàm nói anh là em rể của anh ấy. Lẽ nào anh là chồng của Mộc Miên sao?” Tần Sơ Hạ nghiêng đầu qua, nhìn Minh Tư Thành đang lái xe và tò mò hỏi.
Minh Tư Thành liếc Tần Sơ Hạ một cái rồi hỏi ngược lại: “Cô cũng quen biết Mộc Miên sao?”
“Tôi có nghe nói đến chuyện của cô ấy, tôi cảm thấy tình yêu của anh và cô ấy đã vượt qua cả chuyện sống chết” Tần Sơ Hạ âu sầu cảm than.
Minh Tư Thành thì lại cảnh giác nói: “Là anh Diệc Phàm nói cho cô nghe hay là cô đã âm thầm điều tra?”
“Là tôi đã âm thầm điều tra” Tần Sơ Hạ nói thẳng mà không chút e dè.
Minh Tư Thành liền chau mày lại, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía trước toát lên sự lạnh lùng và cảnh giác, anh nói: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại phải điều tra chuyện của tôi là Mộc Miên?”
“Anh đừng căng thẳng, tôi không có ác ý với anh” Tần Sơ Hạ thấy Minh Tư Thành chau mày thì vội vã giải thích.
Minh Tư Thành liếc Tần Sơ Hạ một cái rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Nếu như người phụ nữ này là người
Phó Diệc Phàm liếc lại Minh Tư Thành một cái rồi đi về phía Tần Sơ Hạ.
Sau khi anh đến bên cạnh Tân Sơ Hạ thì chống một tay lên cửa xe, rồi nhìn sang Tân Sơ Hạ đang đứng bên cạnh xe, trông có vẻ như đang giận dỗi và giải thích: “Tôi thật sự có việc khác cần phải đi giải quyết, không thể cùng hai người đến thành phố Thuận Canh, cô qua ngồi xe của em rể tôi đi”
Lúc này Tân Sơ Hạ mới bĩu môi, nhìn Phó Diệc Phàm với đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.
Dấu tay trên mặt của cô cũng giống như sự uất ức trong lòng cô, cả hai đều vẫn chưa tan biến hết.
“Đợi sau khi cô sắp xếp ổn thỏa cho công chúa và trở về lại thì tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện thảo dược ở văn phòng làm việc của cô” Phó Diệc Phàm nói.
Mắt Tần Sơ Hạ liền sáng lên, nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ đầy mong chờ, vỗ tay lại với nhau rồi vui mừng nói: “Cuối cùng thì anh cũng đã đồng ý giúp tôi rồi! Tốt quá rồi”
“Vì vậy, phải chăng bây giờ cô cũng nên.”
“Không thành vấn đề!” Tần Sơ Hạ không đợi Phó Diệc Phàm nói hết câu thì đã quay người đi về phía xe của Minh Tư Thành.
Phó Diệc Phàm cũng đi theo qua, dặn dò Minh Tư Thành: “Cô ta sẽ giúp em thuyết phục công chúa, sau đó em hãy sắp xếp cho công chúa ở thành phố Thuận Canh, không cần phải đưa về thành phố Cung Huy đâu.”
Minh Tư Thành vừa làm động tác “OK” vừa giúp Tân Sơ Hạ mở cửa xe. Sau khi Tần Sơ Hạ lên xe thì anh đã đưa Tần Sơ Hạ nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ ở tầng ba của biệt thự, Tống Vân Thùy vẫn luôn âm thầm nhìn Phó Diệc Phàm từ phía xa, mãi cho đến khi xe của anh khuất dạng ở đường chân trời.
Trên đường đến thành phố Thuận Canh, Tần Sơ Hạ không chịu nỗi cô đơn nên lảm nhảm với Minh Tư Thành.
“Phó Diệc Phàm nói anh là em rể của anh ấy. Lẽ nào anh là chồng của Mộc Miên sao?” Tần Sơ Hạ nghiêng đầu qua, nhìn Minh Tư Thành đang lái xe và tò mò hỏi.
Minh Tư Thành liếc Tần Sơ Hạ một cái rồi hỏi ngược lại: “Cô cũng quen biết Mộc Miên sao?”
“Tôi có nghe nói đến chuyện của cô ấy, tôi cảm thấy tình yêu của anh và cô ấy đã vượt qua cả chuyện sống chết” Tần Sơ Hạ âu sầu cảm than.
Minh Tư Thành thì lại cảnh giác nói: “Là anh Diệc Phàm nói cho cô nghe hay là cô đã âm thầm điều tra?”
“Là tôi đã âm thầm điều tra” Tần Sơ Hạ nói thẳng mà không chút e dè.
Minh Tư Thành liền chau mày lại, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía trước toát lên sự lạnh lùng và cảnh giác, anh nói: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại phải điều tra chuyện của tôi là Mộc Miên?”
“Anh đừng căng thẳng, tôi không có ác ý với anh” Tần Sơ Hạ thấy Minh Tư Thành chau mày thì vội vã giải thích.
Minh Tư Thành liếc Tần Sơ Hạ một cái rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Nếu như người phụ nữ này là người