“Nếu cô đã không sao rồi, vậy thì tôi đi trước đây”
Phó Diệc Phàm không muốn nói thêm những lời dư thừa, anh nhìn thời gian trên đồng hồ, lúc chuẩn bị rời đi, Tần Sơ Hạ lại gọi anh lại.
“Phó Diệc Phàm, cảm ơn anh nhé!” Tần Sơ Hạ cảm ơn anh một cách chân thành.
Phó Diệc Phàm nhìn cô, gật đầu một cái theo phép lịch sự rồi rời đi.
Tần Sơ Hạ nhìn theo bóng lưng anh, khóe miệng bất giác hơi cong lên.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Người con gái tên Nhiên Mộc Miên kia có thể có được một người anh trai tốt như vậy, chắc chắn cô đã từng có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau khi Phó Diệc Phàm rời đi chưa được bao lâu, Tần Vũ Bảo lại bước tới.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy Tần Vũ Bảo, vốn dĩ cô muốn nhấc chân chạy đi nhưng Tần Vũ Bảo lại nghiêm nghị quát: “Mày còn muốn chạy đi đâu hả? Đi theo bố đến phòng thí nghiệm kiểm tra sức khỏe”
"..” Tần Sơ Hạ bĩu môi, không nói lời nào.
Cô không nhớ bắt đầu từ lúc nào, mỗi tháng đều bị bố “bắt” đi kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra xong, bố cô lại nói với cô, cô rất khỏe mạnh.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cô đã quen rồi.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, bác sĩ tự kiểm tra sức khỏe cho Tần Sơ Hạ xong, Tần Sơ Hạ không nói không rằng mà rời đi luôn.
Tần Vũ Bảo cũng không ngăn cô lại, sau khi cô rời đi, ông ta xem báo cáo sức khỏe mà bác sĩ đưa, lông mày nhíu chặt lại.
“Cô chủ đã từng tiêm thuốc” Bác sĩ tư gật đầu nói.
Thuốc “duy trì” của Tần Sơ Hạ chỉ có bệnh viện lớn mới có.
Nói cách khác, có người đã đưa Tần Sơ Hạ đến bệnh viện làm điều trị.
Người duy nhất mà Tần Vũ Bảo có thể nghĩ đến chỉ có Phó Diệc Phàm.
Bên kia, Phó Diệc Phàm đã báo cáo tin tức mà mình có được lên cấp trên, chờ đợi chỉ thị.
Anh vừa học xong ở công ty, thư ký đã báo cáo với anh, có một người đàn ông tên Tần Vũ Bảo đang ở phòng tiếp khách đợi anh.
Phó Diệc Phàm thầm nghĩ, Tân Vũ Bảo đến đây là vì chuyện của Tần Sơ Hạ.
Anh bước vào phòng tiếp khách, cánh cửa lớn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại anh và Tần Vũ Bảo.
Tần Vũ Bảo sải bước đi tới, siết chặt nắm đấm, giận dữ hỏi: “Cậu đã động vào con gái tôi chưa?”.
“Cháu và cô ấy trong sạch ạ” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Lúc này Tần Vũ Bảo mới buông lỏng nắm đấm, lông mày cũng từ từ giãn ra.
Phó Diệc Phàm hỏi: “Chú Tần đích thân đến đây tìm cháu như vậy, e rằng không phải chỉ vì loại chuyện đó”
“Cậu đã biết bệnh tình của Sơ Hạ rồi ư? Vậy cậu cũng nói cho con bé biết rồi hả?” Nói đến chuyện này, Tần Vũ Bảo lại nhíu mày.
Phó Diệc Phàm xua tay, đáp: “Cháu chưa nói cho cô ấy biết”
Lúc này Tần Vũ Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta đột nhiên quỳ “phịch” xuống đất.
Phó Diệc Phàm sửng sốt, vội vàng đưa tay ra muốn đỡ ông ta dậy.
Tần Vũ Bảo xua tay, nói: “Bệnh của con gái chú chỉ có máu của em gái cháu mới có thể cứu. Bây giờ, em gái cháu đã mất rồi, nhưng cháu là niềm hy vọng duy nhất để con gái chú được sống tiếp!”
“Chú Tần, chú nên biết là cháu không có loại thể chất đó giống em gái cháu” Phó Diệc Phàm kéo Tân Vũ Bảo, muốn đỡ ông ta đứng dậy.
Nhưng Tần Vũ Bảo lại đẩy tay anh ra, nói: “Năm đó, tôi nể tình Huyền Trâm nên mới chủ động giúp đỡ mẹ cậu. Sau này, sau khi tôi biết được sự tồn tại của em gái cậu, tôi đã từng đến tìm mẹ cậu, hy vọng mẹ cậu có thể để tôi đưa em gái cậu đi cứu con gái tôi. Nhưng mẹ cậu lại cự tuyệt một cách vô tình và tàn nhẫn! Tôi không cầu xin được mẹ cậu, tôi lại đến cầu xin bố cậu, ai mà ngờ được bố cậu còn vô tình vô nghĩa hơn mẹ cháu. Ha, uổng công một tấm lòng hảo tâm của tôi năm đó, cuối cùng nhận lại được chỉ là sự chế giễu”.
Phó Diệc Phàm liền ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang với tầm mắt của Tần Vũ Bảo, khuôn mặt điển trai của anh đầy vẻ nghiêm nghị, hỏi vặn lại: “Vậy nên chú Tần đặt hết hy vọng lên người cháu sao?”
“Nếu cậu đã biết bệnh tình của Sơ Hạ, với sự thông minh tài trí của cậu thì hẳn là cậu cũng đoán được lý do tôi tốn công tốn sức tác hợp cho cậu và Vân Thùy ở bên nhau” Tân Vũ Bảo nói một cách hùng hồn.
Phó Diệc Phàm thẳng thừng từ chối: “Chú Tần đừng tốn công vô ích nữa, cháu sẽ không ở bên Tống Văn Thùy đâu.”
“Chi bằng thế này, cậu hiến “tinh” cho tôi, những chuyện còn lại tôi sẽ không đến tìm cậu nữa” Tần Vũ Bảo khẩn cầu.
Phó Diệc Phàm tỏ ra rất bất lực, anh đáp: “Cháu đã từng thỉnh giáo cậu của cháu về chuyện của chú, cậu cháu nói, cháu và Tổng Vân Thùy kết hợp lại cũng chưa chắc đã có thể sinh ra một Mộc Miên thứ hai, cũng có khả năng đứa bé sẽ có thể chất giống mẹ cháu. Nếu đứa trẻ có thể chất giống mẹ cháu, dùng trên người con gái chú sẽ khiến con gái chú biến thành “quái vật”, hẳn là trong lòng chú cũng đã biết trước điều này rồi chứ?”
Năm đó, máu của Đồng Kỳ Anh đã chữa trị khỏi cho Bùi Hải Đăng, nhưng lại khiến ông ta mắc một chứng bệnh quái ác khác.
Tần Vũ Bảo cũng biết
Phó Diệc Phàm không muốn nói thêm những lời dư thừa, anh nhìn thời gian trên đồng hồ, lúc chuẩn bị rời đi, Tần Sơ Hạ lại gọi anh lại.
“Phó Diệc Phàm, cảm ơn anh nhé!” Tần Sơ Hạ cảm ơn anh một cách chân thành.
Phó Diệc Phàm nhìn cô, gật đầu một cái theo phép lịch sự rồi rời đi.
Tần Sơ Hạ nhìn theo bóng lưng anh, khóe miệng bất giác hơi cong lên.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Người con gái tên Nhiên Mộc Miên kia có thể có được một người anh trai tốt như vậy, chắc chắn cô đã từng có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau khi Phó Diệc Phàm rời đi chưa được bao lâu, Tần Vũ Bảo lại bước tới.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy Tần Vũ Bảo, vốn dĩ cô muốn nhấc chân chạy đi nhưng Tần Vũ Bảo lại nghiêm nghị quát: “Mày còn muốn chạy đi đâu hả? Đi theo bố đến phòng thí nghiệm kiểm tra sức khỏe”
"..” Tần Sơ Hạ bĩu môi, không nói lời nào.
Cô không nhớ bắt đầu từ lúc nào, mỗi tháng đều bị bố “bắt” đi kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra xong, bố cô lại nói với cô, cô rất khỏe mạnh.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cô đã quen rồi.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, bác sĩ tự kiểm tra sức khỏe cho Tần Sơ Hạ xong, Tần Sơ Hạ không nói không rằng mà rời đi luôn.
Tần Vũ Bảo cũng không ngăn cô lại, sau khi cô rời đi, ông ta xem báo cáo sức khỏe mà bác sĩ đưa, lông mày nhíu chặt lại.
“Cô chủ đã từng tiêm thuốc” Bác sĩ tư gật đầu nói.
Thuốc “duy trì” của Tần Sơ Hạ chỉ có bệnh viện lớn mới có.
Nói cách khác, có người đã đưa Tần Sơ Hạ đến bệnh viện làm điều trị.
Người duy nhất mà Tần Vũ Bảo có thể nghĩ đến chỉ có Phó Diệc Phàm.
Bên kia, Phó Diệc Phàm đã báo cáo tin tức mà mình có được lên cấp trên, chờ đợi chỉ thị.
Anh vừa học xong ở công ty, thư ký đã báo cáo với anh, có một người đàn ông tên Tần Vũ Bảo đang ở phòng tiếp khách đợi anh.
Phó Diệc Phàm thầm nghĩ, Tân Vũ Bảo đến đây là vì chuyện của Tần Sơ Hạ.
Anh bước vào phòng tiếp khách, cánh cửa lớn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại anh và Tần Vũ Bảo.
Tần Vũ Bảo sải bước đi tới, siết chặt nắm đấm, giận dữ hỏi: “Cậu đã động vào con gái tôi chưa?”.
“Cháu và cô ấy trong sạch ạ” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Lúc này Tần Vũ Bảo mới buông lỏng nắm đấm, lông mày cũng từ từ giãn ra.
Phó Diệc Phàm hỏi: “Chú Tần đích thân đến đây tìm cháu như vậy, e rằng không phải chỉ vì loại chuyện đó”
“Cậu đã biết bệnh tình của Sơ Hạ rồi ư? Vậy cậu cũng nói cho con bé biết rồi hả?” Nói đến chuyện này, Tần Vũ Bảo lại nhíu mày.
Phó Diệc Phàm xua tay, đáp: “Cháu chưa nói cho cô ấy biết”
Lúc này Tần Vũ Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta đột nhiên quỳ “phịch” xuống đất.
Phó Diệc Phàm sửng sốt, vội vàng đưa tay ra muốn đỡ ông ta dậy.
Tần Vũ Bảo xua tay, nói: “Bệnh của con gái chú chỉ có máu của em gái cháu mới có thể cứu. Bây giờ, em gái cháu đã mất rồi, nhưng cháu là niềm hy vọng duy nhất để con gái chú được sống tiếp!”
“Chú Tần, chú nên biết là cháu không có loại thể chất đó giống em gái cháu” Phó Diệc Phàm kéo Tân Vũ Bảo, muốn đỡ ông ta đứng dậy.
Nhưng Tần Vũ Bảo lại đẩy tay anh ra, nói: “Năm đó, tôi nể tình Huyền Trâm nên mới chủ động giúp đỡ mẹ cậu. Sau này, sau khi tôi biết được sự tồn tại của em gái cậu, tôi đã từng đến tìm mẹ cậu, hy vọng mẹ cậu có thể để tôi đưa em gái cậu đi cứu con gái tôi. Nhưng mẹ cậu lại cự tuyệt một cách vô tình và tàn nhẫn! Tôi không cầu xin được mẹ cậu, tôi lại đến cầu xin bố cậu, ai mà ngờ được bố cậu còn vô tình vô nghĩa hơn mẹ cháu. Ha, uổng công một tấm lòng hảo tâm của tôi năm đó, cuối cùng nhận lại được chỉ là sự chế giễu”.
Phó Diệc Phàm liền ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang với tầm mắt của Tần Vũ Bảo, khuôn mặt điển trai của anh đầy vẻ nghiêm nghị, hỏi vặn lại: “Vậy nên chú Tần đặt hết hy vọng lên người cháu sao?”
“Nếu cậu đã biết bệnh tình của Sơ Hạ, với sự thông minh tài trí của cậu thì hẳn là cậu cũng đoán được lý do tôi tốn công tốn sức tác hợp cho cậu và Vân Thùy ở bên nhau” Tân Vũ Bảo nói một cách hùng hồn.
Phó Diệc Phàm thẳng thừng từ chối: “Chú Tần đừng tốn công vô ích nữa, cháu sẽ không ở bên Tống Văn Thùy đâu.”
“Chi bằng thế này, cậu hiến “tinh” cho tôi, những chuyện còn lại tôi sẽ không đến tìm cậu nữa” Tần Vũ Bảo khẩn cầu.
Phó Diệc Phàm tỏ ra rất bất lực, anh đáp: “Cháu đã từng thỉnh giáo cậu của cháu về chuyện của chú, cậu cháu nói, cháu và Tổng Vân Thùy kết hợp lại cũng chưa chắc đã có thể sinh ra một Mộc Miên thứ hai, cũng có khả năng đứa bé sẽ có thể chất giống mẹ cháu. Nếu đứa trẻ có thể chất giống mẹ cháu, dùng trên người con gái chú sẽ khiến con gái chú biến thành “quái vật”, hẳn là trong lòng chú cũng đã biết trước điều này rồi chứ?”
Năm đó, máu của Đồng Kỳ Anh đã chữa trị khỏi cho Bùi Hải Đăng, nhưng lại khiến ông ta mắc một chứng bệnh quái ác khác.
Tần Vũ Bảo cũng biết