“Cô nói cô sẽ rất phối hợp đi gặp nhà thôi miên kia với tôi chẳng lẽ không phải bởi vì cảm ơn tôi đã cứu cô?” Phó Diệc Phàm không cho là đúng hỏi lại: “Chuyện bây giờ cô đang làm không phải chính là một chuyện đổi một chuyện sao?”
“Cho dù anh không cứu tôi, tôi cũng sẽ phối hợp với anh vô điều kiện. Chỉ bởi vì tôi cảm thấy anh là người tốt, anh sẽ không tổn thương tôi. Hơn nữa tôi còn cảm thấy nếu như sự phối hợp của tôi có thể giúp ích được cho anh thì tôi cũng sẽ rất cao hứng. Đây người ta gọi là lấy việc giúp người làm niềm vui, anh hiểu chưa?” Tần Sơ Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sau khi cô nói xong thì mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm cũng mặt không biểu tình mà nhìn lại cô.
Hai người đối mặt với nhau mấy giây, Tần Sơ Hạ lại bình tĩnh dịch chuyển ánh mắt đi, cảm thấy mình đang “đàn gảy tai trâu”. Cô bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “Thôi quên đi, dù sao cũng không nói đạo lý được với người đàn ông bằng sơn như anh”
“Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, hai chúng ta không ai nợ ai” Phó Diệc Phàm dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu như cô không chấp nhận tiền đầu tư của tôi thì tôi cũng không cưỡng ép đút cho cô, dù sao là tự chính cô không muốn.”
Tần Sơ Hạ ngẩn người, con ngươi đảo quanh một vòng, sau khi hiểu rõ dụng ý của Phó Diệc Phàm thì mặt mày hớn hở ngay lập tức, nói: “Thì ra nói nửa ngày, anh chỉ là không muốn để tôi cảm thấy tôi thiếu nợ anh!”.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Cuối cùng cũng hết ngốc rồi?”
“Này! Anh đừng có hơi tí mà nói tôi ngốc có được hay không? Lúc nào thì tôi ngốc hả?” Tần Sơ Hại hai tay chống nạnh, vô cùng bất mãn mà nhìn Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm lại hỏi lại: “Vậy cô còn muốn tôi đầu tư không?”
“Đương nhiên là muốn!” Tần Sơ Hạ nghĩ sao nói vậy, mãnh liệt gật đầu, trên mặt lại lần nữa treo lên một nụ cười sáng lạn.
Phó Diệc Phàm đột nhiên lại cảm thấy, cô gái ngốc nghếch này đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Sau đó Tần Sơ Hạ theo Phó Diệc Phàm đi gặp nhà thôi miên.
Ở một nơi khác, bên trong phòng khách ở biệt thự nhà họ Tần.
Phía bên đồn cảnh sát đã gọi điện thoại tới báo cho Tần Vũ Bảo, nói rằng Tân Sơ Hạ tuyệt đối không mất tích mà chỉ là đi cùng với bạn trai Phó Diệc Phàm ra biển chơi mấy ngày mà thôi. Đến đây vụ án này cứ như vậy mà kết thúc.
Mà vừa cúp điện thoại, Tần Vũ Bảo lập tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng luôn cả điện thoại di động của mình.
Giờ phút này sắc mặt Tổng Thiên Thanh đang ngồi trên ghế sô pha còn khó nhìn hơn so với Tần Vũ Bảo.
Con gái riêng của chồng đã cướp đi người đàn ông của con gái ruột mình, tâm tình của bà ta so với bất luận kẻ nào đều tồi tệ hơn.
Nhìn lại đứa con gái không biết cố gắng của mình, Tống Thiên Thanh than thở trong lòng, rõ ràng con gái bà ba xuất sắc hơn đứa con gái riêng kia, vậy mà sao lại không bắt được trái tim của một người đàn ông đây?
Đối với Tống Vân Thùy, Tống Thiên Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tổng Vân Thùy biết mẹ mình vì chuyện của Tân Sơ Hạ cùng Phó Diệc Phàm mà cảm thấy không vui, dù sao vừa rồi cô ta cũng đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Tần Vũ Bảo.
Chẳng qua cô ta cũng cảm thấy rất mừng rỡ vì Tần Sơ Hạ bình yên vô sự, nhưng kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy có hơi không vui.
“Nếu như Sơ Hạ đã không có việc gì, vậy con về công ty một chuyến để hủy bỏ kỳ nghỉ phép”
Bởi vì chuyện Tân Sơ Hạ mất tích, Tống Vân Thùy đã cố ý xin nghỉ phép.
Còn đối với chuyện phía bên đồn cảnh sát nói Phó Diệc Phàm là bạn trai của Tần Sơ Hạ, cô ta tuyệt nhiên không hỏi Tần Vũ Bảo cái gì.
Thấy Tổng Vân Thùy muốn đi, Tần Vũ Bảo gọi cô ta lại: “Vân Thùy, chú nghĩ bên trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, con bé Sơ Hạ không thể nào là bạn gái của Phó Diệc Phàm được.”
“Có phải hay không đều không có bất cứ quan hệ nào với con hết, chú Tần không cần để ý. Hơn nữa, cho dù là phải thì chú Tần hẳn cũng nên vui vẻ mới đúng” Tống Vân Thùy miễn cưỡng cười vui nói.
Tổng Thiên Thanh nhìn Tống Vân Thùy giả bộ thành một dáng vẻ không thèm để ý thì rất là đau lòng.
Thế nhưng giờ phút này bà ta lại không thể đứng trước mặt Tần Vũ Bảo nói giúp cho con gái mình một câu.
Bởi vì bà ta không muốn để Tần Vũ Bảo biết, kỳ thực bản thân bà ta vẫn tương đối thiên vị con gái ruột của mình hơn.
Tần Vũ Bảo vẫn tiếp tục nói, ý đồ trấn an cảm xúc của Tống Văn Thùy: “Vân Thùy, chú hy vọng con không hiểu lầm Sơ Hạ”
“Chú Tần, chú nghĩ nhiều rồi, con không hề hiểu lầm Sơ Hạ, chỉ cần Sơ Hạ bình an vô sự là tốt rồi. Không nói nhiều nữa, con phải về công ty trước đây” Tống Vân Thùy nói xong thì mỉm cười xoay người rời đi.
Tổng Thiên Thanh lập tức cảm thấy sầu não uất ức, bà ta muốn than phiền oán giận chuyện của Tần Sơ Hạ nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Tần Vũ Bảo.
Tần Vũ Bảo bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không lâu sau cũng vội vàng ra ngoài, trước khi đi cũng không dặn dò Tống Thiên Thanh là mình muốn đi đâu.
Ở bên này, Tống Vân Thùy hủy bỏ ngày nghỉ ở công ty, trong lúc không tập trung đi ra khỏi của công ty thì suýt nữa bị một cái xe thể thao đắt tiền đụng phải.
Đầu xe thể thao chỉ cách cô ta khoảng chừng một mét, suýt chút nữa dọa cô ta thất hồn lạc phách.
Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, hai tay che trước ngực tự an ủi mình, muốn là cho trái tim đang hoảng loạn trong ngực nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lúc này từ trên ghế lái xe thể thao có một người đàn ông lưu loát nhảy ra ngoài.
Tống Vân Thùy vừa nhìn thấy người đàn ông này thì
“Cho dù anh không cứu tôi, tôi cũng sẽ phối hợp với anh vô điều kiện. Chỉ bởi vì tôi cảm thấy anh là người tốt, anh sẽ không tổn thương tôi. Hơn nữa tôi còn cảm thấy nếu như sự phối hợp của tôi có thể giúp ích được cho anh thì tôi cũng sẽ rất cao hứng. Đây người ta gọi là lấy việc giúp người làm niềm vui, anh hiểu chưa?” Tần Sơ Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sau khi cô nói xong thì mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm cũng mặt không biểu tình mà nhìn lại cô.
Hai người đối mặt với nhau mấy giây, Tần Sơ Hạ lại bình tĩnh dịch chuyển ánh mắt đi, cảm thấy mình đang “đàn gảy tai trâu”. Cô bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “Thôi quên đi, dù sao cũng không nói đạo lý được với người đàn ông bằng sơn như anh”
“Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, hai chúng ta không ai nợ ai” Phó Diệc Phàm dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu như cô không chấp nhận tiền đầu tư của tôi thì tôi cũng không cưỡng ép đút cho cô, dù sao là tự chính cô không muốn.”
Tần Sơ Hạ ngẩn người, con ngươi đảo quanh một vòng, sau khi hiểu rõ dụng ý của Phó Diệc Phàm thì mặt mày hớn hở ngay lập tức, nói: “Thì ra nói nửa ngày, anh chỉ là không muốn để tôi cảm thấy tôi thiếu nợ anh!”.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Cuối cùng cũng hết ngốc rồi?”
“Này! Anh đừng có hơi tí mà nói tôi ngốc có được hay không? Lúc nào thì tôi ngốc hả?” Tần Sơ Hại hai tay chống nạnh, vô cùng bất mãn mà nhìn Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm lại hỏi lại: “Vậy cô còn muốn tôi đầu tư không?”
“Đương nhiên là muốn!” Tần Sơ Hạ nghĩ sao nói vậy, mãnh liệt gật đầu, trên mặt lại lần nữa treo lên một nụ cười sáng lạn.
Phó Diệc Phàm đột nhiên lại cảm thấy, cô gái ngốc nghếch này đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Sau đó Tần Sơ Hạ theo Phó Diệc Phàm đi gặp nhà thôi miên.
Ở một nơi khác, bên trong phòng khách ở biệt thự nhà họ Tần.
Phía bên đồn cảnh sát đã gọi điện thoại tới báo cho Tần Vũ Bảo, nói rằng Tân Sơ Hạ tuyệt đối không mất tích mà chỉ là đi cùng với bạn trai Phó Diệc Phàm ra biển chơi mấy ngày mà thôi. Đến đây vụ án này cứ như vậy mà kết thúc.
Mà vừa cúp điện thoại, Tần Vũ Bảo lập tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng luôn cả điện thoại di động của mình.
Giờ phút này sắc mặt Tổng Thiên Thanh đang ngồi trên ghế sô pha còn khó nhìn hơn so với Tần Vũ Bảo.
Con gái riêng của chồng đã cướp đi người đàn ông của con gái ruột mình, tâm tình của bà ta so với bất luận kẻ nào đều tồi tệ hơn.
Nhìn lại đứa con gái không biết cố gắng của mình, Tống Thiên Thanh than thở trong lòng, rõ ràng con gái bà ba xuất sắc hơn đứa con gái riêng kia, vậy mà sao lại không bắt được trái tim của một người đàn ông đây?
Đối với Tống Vân Thùy, Tống Thiên Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tổng Vân Thùy biết mẹ mình vì chuyện của Tân Sơ Hạ cùng Phó Diệc Phàm mà cảm thấy không vui, dù sao vừa rồi cô ta cũng đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Tần Vũ Bảo.
Chẳng qua cô ta cũng cảm thấy rất mừng rỡ vì Tần Sơ Hạ bình yên vô sự, nhưng kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy có hơi không vui.
“Nếu như Sơ Hạ đã không có việc gì, vậy con về công ty một chuyến để hủy bỏ kỳ nghỉ phép”
Bởi vì chuyện Tân Sơ Hạ mất tích, Tống Vân Thùy đã cố ý xin nghỉ phép.
Còn đối với chuyện phía bên đồn cảnh sát nói Phó Diệc Phàm là bạn trai của Tần Sơ Hạ, cô ta tuyệt nhiên không hỏi Tần Vũ Bảo cái gì.
Thấy Tổng Vân Thùy muốn đi, Tần Vũ Bảo gọi cô ta lại: “Vân Thùy, chú nghĩ bên trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, con bé Sơ Hạ không thể nào là bạn gái của Phó Diệc Phàm được.”
“Có phải hay không đều không có bất cứ quan hệ nào với con hết, chú Tần không cần để ý. Hơn nữa, cho dù là phải thì chú Tần hẳn cũng nên vui vẻ mới đúng” Tống Vân Thùy miễn cưỡng cười vui nói.
Tổng Thiên Thanh nhìn Tống Vân Thùy giả bộ thành một dáng vẻ không thèm để ý thì rất là đau lòng.
Thế nhưng giờ phút này bà ta lại không thể đứng trước mặt Tần Vũ Bảo nói giúp cho con gái mình một câu.
Bởi vì bà ta không muốn để Tần Vũ Bảo biết, kỳ thực bản thân bà ta vẫn tương đối thiên vị con gái ruột của mình hơn.
Tần Vũ Bảo vẫn tiếp tục nói, ý đồ trấn an cảm xúc của Tống Văn Thùy: “Vân Thùy, chú hy vọng con không hiểu lầm Sơ Hạ”
“Chú Tần, chú nghĩ nhiều rồi, con không hề hiểu lầm Sơ Hạ, chỉ cần Sơ Hạ bình an vô sự là tốt rồi. Không nói nhiều nữa, con phải về công ty trước đây” Tống Vân Thùy nói xong thì mỉm cười xoay người rời đi.
Tổng Thiên Thanh lập tức cảm thấy sầu não uất ức, bà ta muốn than phiền oán giận chuyện của Tần Sơ Hạ nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Tần Vũ Bảo.
Tần Vũ Bảo bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không lâu sau cũng vội vàng ra ngoài, trước khi đi cũng không dặn dò Tống Thiên Thanh là mình muốn đi đâu.
Ở bên này, Tống Vân Thùy hủy bỏ ngày nghỉ ở công ty, trong lúc không tập trung đi ra khỏi của công ty thì suýt nữa bị một cái xe thể thao đắt tiền đụng phải.
Đầu xe thể thao chỉ cách cô ta khoảng chừng một mét, suýt chút nữa dọa cô ta thất hồn lạc phách.
Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, hai tay che trước ngực tự an ủi mình, muốn là cho trái tim đang hoảng loạn trong ngực nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lúc này từ trên ghế lái xe thể thao có một người đàn ông lưu loát nhảy ra ngoài.
Tống Vân Thùy vừa nhìn thấy người đàn ông này thì