"Chú Tần, cháu có ý gì chắc chú phải rõ hơn cháu chứ" Phó Diệc Phàm chậm rãi nói.
Tần Vũ Bảo cười móc mỉa: "Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã đoán được mục đích của tôi nên mới đầu tư vào hạng mục của con gái tôi, lôi kéo tình cảm của con gái tôi, lợi dụng con bé để uy hiếp tôi!"
"Cháu cũng không rảnh đến mức đi uy hiếp chú" Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Tần Vũ Bảo lạnh lùng quát: "Phó Diệc Phàm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có động đến con gái tôi"
"Chú Tân không có việc gì nữa thì cháu cúp máy trước nhé"
"Phó Diệc Phàm cậu có nghe thấy không? Tôi không cho phép cậu động đến con gái tôi!" Tần Vũ Bảo lại quát lên nữa.
Từ trong điện thoại cũng có thể nghe thấy cảm xúc gần như bất lực của Tần Vũ Bảo.
Phó Diệc Phàm chẳng hứa hẹn gì mà cúp điện thoại ngay.
Trở vào trong, cậu Nhiên Hoàng Minh vẫn còn ngồi đó, nhìn thấy anh vào lại tức giận nói: "Cháu ra ngoài luyện công phu khẩu khí cũng lâu ghê! Bụng dạ đã tốt được hơn chút nào chưa?"
"Cậu vẫn còn giận cháu à?" Phó Diệc Phàm hỏi.
Nhiên Hoàng Minh thở dài bất đắc dĩ, nói một câu ý vị sâu xa: "Cậu chỉ muốn tốt cho cháu thôi".
"Cháu biết rồi." Phó Diệc Phàm đáp lời, vừa đi qua một bên vừa cầm điện thoại tìm kiếm: lần đầu tiên hẹn hò với con gái nên mặc quần áo gì, tặng quà gì?
"Bỏ đi, cậu mặc kệ cháu đấy, đêm nay cậu phải về gấp, cháu sắp xếp vé máy bay cho cậu đi." Nhiên Hoàng Minh lại nói tiếp.
"Vâng ạ" Phó Diệc Phàm lơ đễnh đáp.
Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Diệc Phàm vẫn cúi đầu chơi điện thoại, đột nhiên cảm thấy cảm giác tồn tại của một người làm cậu như ông ta cũng quá thấp rồi.
Mặc dù cháu ngoại đối xử với mình lạnh nhạt, Nhiên Hoàng Minh vẫn tốt bụng dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, còn về nước sớm nữa, cậu còn thay thuốc cho cháu"
"Vâng." Phó Diệc Phàm đáp lời, đi về phía phòng ngủ.
Nhiên Hoàng Minh ngượng ngùng.
Phó Diệc Phàm tìm được câu trả lời mình cần trên điện thoại rồi thì mới hoàn hồn trở lại, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt nhìn Nhiên Hoàng Minh nói: "Cảm ơn cậu, cháu sẽ cẩn thận làm theo lời cậu đặn."
Nhiên Hoàng Minh nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, hài lòng: "Cuối cùng thì cũng không phí
Tần Vũ Bảo cười móc mỉa: "Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã đoán được mục đích của tôi nên mới đầu tư vào hạng mục của con gái tôi, lôi kéo tình cảm của con gái tôi, lợi dụng con bé để uy hiếp tôi!"
"Cháu cũng không rảnh đến mức đi uy hiếp chú" Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Tần Vũ Bảo lạnh lùng quát: "Phó Diệc Phàm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có động đến con gái tôi"
"Chú Tân không có việc gì nữa thì cháu cúp máy trước nhé"
"Phó Diệc Phàm cậu có nghe thấy không? Tôi không cho phép cậu động đến con gái tôi!" Tần Vũ Bảo lại quát lên nữa.
Từ trong điện thoại cũng có thể nghe thấy cảm xúc gần như bất lực của Tần Vũ Bảo.
Phó Diệc Phàm chẳng hứa hẹn gì mà cúp điện thoại ngay.
Trở vào trong, cậu Nhiên Hoàng Minh vẫn còn ngồi đó, nhìn thấy anh vào lại tức giận nói: "Cháu ra ngoài luyện công phu khẩu khí cũng lâu ghê! Bụng dạ đã tốt được hơn chút nào chưa?"
"Cậu vẫn còn giận cháu à?" Phó Diệc Phàm hỏi.
Nhiên Hoàng Minh thở dài bất đắc dĩ, nói một câu ý vị sâu xa: "Cậu chỉ muốn tốt cho cháu thôi".
"Cháu biết rồi." Phó Diệc Phàm đáp lời, vừa đi qua một bên vừa cầm điện thoại tìm kiếm: lần đầu tiên hẹn hò với con gái nên mặc quần áo gì, tặng quà gì?
"Bỏ đi, cậu mặc kệ cháu đấy, đêm nay cậu phải về gấp, cháu sắp xếp vé máy bay cho cậu đi." Nhiên Hoàng Minh lại nói tiếp.
"Vâng ạ" Phó Diệc Phàm lơ đễnh đáp.
Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Diệc Phàm vẫn cúi đầu chơi điện thoại, đột nhiên cảm thấy cảm giác tồn tại của một người làm cậu như ông ta cũng quá thấp rồi.
Mặc dù cháu ngoại đối xử với mình lạnh nhạt, Nhiên Hoàng Minh vẫn tốt bụng dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, còn về nước sớm nữa, cậu còn thay thuốc cho cháu"
"Vâng." Phó Diệc Phàm đáp lời, đi về phía phòng ngủ.
Nhiên Hoàng Minh ngượng ngùng.
Phó Diệc Phàm tìm được câu trả lời mình cần trên điện thoại rồi thì mới hoàn hồn trở lại, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt nhìn Nhiên Hoàng Minh nói: "Cảm ơn cậu, cháu sẽ cẩn thận làm theo lời cậu đặn."
Nhiên Hoàng Minh nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, hài lòng: "Cuối cùng thì cũng không phí