“Cô đây là cảm thấy tôi lấy ít à? Vậy tôi lấy thêm một ít là được, đổi thành tội bốn phần cố sáu phần đi.” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Tần Sơ Hạ vội vàng khoa tay múa chân khuyên can: “Không không không? Tôi không hề cảm thấy anh lấy ít! Vậy cứ theo như lúc đầu đã nói đi, sau khi thanh toán xong số tiền đầu tư của anh thì tôi lấy chín phần anh lấy một phần!”
“Ngày mai tôi sẽ để trợ lý của tôi mang hợp đồng tới cho cô ký tên” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Tần Sơ Hạ cao hứng bừng bừng mà vươn tay với Phó Diệc Phàm: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Phó Diệc Phàm nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Tần Sơ Hạ, trả lời: “Hợp tác vui vẻ!
Tần Sơ Hạ ăn sáng xong, Phó Diệc Phàm đã làm xong xuôi thủ tục xuất viện cho cô và quay lại, đồng thời cũng mang về cho cô quần áo cùng giày mới.
Cô không thể cứ thế đi chân trần, lại còn mặc áo khoác của anh để đi ra ngoài được.
Tần Sơ Hạ thay quần áo cùng giày xong rồi đi từ phòng vệ sinh của phòng bệnh ra ngoài, nhịn không được phải tán dương Phó Diệc Phàm một câu: “Này, không nghĩ tới đó nha, mắt của anh đúng là thiết bị đo lường, quần áo cả trong lẫn ngoài, còn có cả giày đều vô cùng vừa vặn với tôi”
“Tôi để thư ký của tôi mua mang đến” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Tần Sơ Hạ nhảy đến trước mặt Phó Diệc Phàm, cô giống như một con chim nhỏ đang vui sướng dạo qua trước mặt anh một vòng, cười hi hi hỏi: “Có đẹp không?”
Cô mặc trên người một bộ váy dài mỏng thanh lịch, vừa có khí chất ưu nhã nữ tính lại không mất đi sự lãng mạn rực rỡ của một thiếu nữ.
Dù sao cô cũng rất thích, cảm thấy cái váy này rất xinh đẹp. Kết quả Phó Diệc Phàm lại chỉ lạnh nhạt đánh giá: “Cũng bình thường thôi”
“Bình thường anh lại còn bảo thư ký mua?” Tần Sơ Hạ nói thầm trong bụng, nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Diệc Phàm một cái: “Nói một đằng làm một nẻo”
“Ý tôi nói là cái váy này mặc trên người cô trông cũng bình thường” Phó Diệc Phàm lại bồi thêm một câu.
Tần Sơ Hạ bị Phó Diệc Phàm nói cho nghẹn lời.
Nói nửa ngày, vậy ý trong lời nói của anh chính là, váy thì đẹp thật, chỉ là cô mặc vào thì không đẹp?
“Được rồi, không thèm so đo với anh nữa, dù sao lời nói ra từ trong miệng anh cũng không được mấy câu là dễ nghe” Tần Sơ Hạ xua xua tay, không thèm tranh chấp với người đàn ông này nữa.
Phó Diệc Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, sau đó nói: “Tôi đồng ý đầu tư cho phòng làm việc của cô nhưng có một điều kiện tiên quyết”
“Điều kiện tiên quyết gì?” Tần Sơ Hạ tò mò hỏi lại.
Phó Diệc Phàm trả lời: “Tôi đã thay cô hẹn một nhà thôi miên, cô ấy sẽ giúp cô thức tỉnh lại những ký ức mà cô mất đi trong mấy ngày đó”
“Làm nửa ngày trời, hóa ra anh là vì chuyện xảy ra trong mấy ngày tôi mất tích mà đến?” Tần Sơ Hạ kinh ngạc mà nhìn Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm nhún nhún vai, hỏi lại: “Nếu không cô còn cho rằng vì sao?”
“Tôi cho là anh có lòng tốt đấy!” Tần Sơ Hạ thành thật nói.
Phó Diệc Phàm ý vị không rõ cười cười: “Nói cô ngốc thì có đúng là ngốc thật. Tôi chỉ đang trao đổi đồng giá mà thôi.”
“Anh cảm thấy trên người tôi có tin tức có thể ngang bằng với giá trị mà anh sẽ đầu tư cho tôi sao?” Nụ cười trên mặt Tần Sơ Hạ dần dần thu lại, đột nhiên cô cực kỳ tức giận, quả quyết cự tuyệt nói: “Nếu như anh muốn biết những chuyện xảy ra trong mấy ngày tôi mất tích, tôi sẽ vô cùng phối hợp mà cùng anh đi gặp người thôi miên kia. Thế nhưng hiện tại tôi không cần anh đầu tư cho tôi nữa”
“Không phải cô đang thiếu tiền sao?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Tần Sơ Hạ tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt Phó Diệc Phàm, ngẩng cao khuôn mặt cao ngạo xinh đẹp mà trả lời: “Phó Diệc Phàm, có rất nhiều chuyện không phải anh cứ dùng cách làm một chuyện đổi một chuyện là có thể quyết định được”
Tần Sơ Hạ vội vàng khoa tay múa chân khuyên can: “Không không không? Tôi không hề cảm thấy anh lấy ít! Vậy cứ theo như lúc đầu đã nói đi, sau khi thanh toán xong số tiền đầu tư của anh thì tôi lấy chín phần anh lấy một phần!”
“Ngày mai tôi sẽ để trợ lý của tôi mang hợp đồng tới cho cô ký tên” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Tần Sơ Hạ cao hứng bừng bừng mà vươn tay với Phó Diệc Phàm: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Phó Diệc Phàm nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Tần Sơ Hạ, trả lời: “Hợp tác vui vẻ!
Tần Sơ Hạ ăn sáng xong, Phó Diệc Phàm đã làm xong xuôi thủ tục xuất viện cho cô và quay lại, đồng thời cũng mang về cho cô quần áo cùng giày mới.
Cô không thể cứ thế đi chân trần, lại còn mặc áo khoác của anh để đi ra ngoài được.
Tần Sơ Hạ thay quần áo cùng giày xong rồi đi từ phòng vệ sinh của phòng bệnh ra ngoài, nhịn không được phải tán dương Phó Diệc Phàm một câu: “Này, không nghĩ tới đó nha, mắt của anh đúng là thiết bị đo lường, quần áo cả trong lẫn ngoài, còn có cả giày đều vô cùng vừa vặn với tôi”
“Tôi để thư ký của tôi mua mang đến” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Tần Sơ Hạ nhảy đến trước mặt Phó Diệc Phàm, cô giống như một con chim nhỏ đang vui sướng dạo qua trước mặt anh một vòng, cười hi hi hỏi: “Có đẹp không?”
Cô mặc trên người một bộ váy dài mỏng thanh lịch, vừa có khí chất ưu nhã nữ tính lại không mất đi sự lãng mạn rực rỡ của một thiếu nữ.
Dù sao cô cũng rất thích, cảm thấy cái váy này rất xinh đẹp. Kết quả Phó Diệc Phàm lại chỉ lạnh nhạt đánh giá: “Cũng bình thường thôi”
“Bình thường anh lại còn bảo thư ký mua?” Tần Sơ Hạ nói thầm trong bụng, nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Diệc Phàm một cái: “Nói một đằng làm một nẻo”
“Ý tôi nói là cái váy này mặc trên người cô trông cũng bình thường” Phó Diệc Phàm lại bồi thêm một câu.
Tần Sơ Hạ bị Phó Diệc Phàm nói cho nghẹn lời.
Nói nửa ngày, vậy ý trong lời nói của anh chính là, váy thì đẹp thật, chỉ là cô mặc vào thì không đẹp?
“Được rồi, không thèm so đo với anh nữa, dù sao lời nói ra từ trong miệng anh cũng không được mấy câu là dễ nghe” Tần Sơ Hạ xua xua tay, không thèm tranh chấp với người đàn ông này nữa.
Phó Diệc Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, sau đó nói: “Tôi đồng ý đầu tư cho phòng làm việc của cô nhưng có một điều kiện tiên quyết”
“Điều kiện tiên quyết gì?” Tần Sơ Hạ tò mò hỏi lại.
Phó Diệc Phàm trả lời: “Tôi đã thay cô hẹn một nhà thôi miên, cô ấy sẽ giúp cô thức tỉnh lại những ký ức mà cô mất đi trong mấy ngày đó”
“Làm nửa ngày trời, hóa ra anh là vì chuyện xảy ra trong mấy ngày tôi mất tích mà đến?” Tần Sơ Hạ kinh ngạc mà nhìn Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm nhún nhún vai, hỏi lại: “Nếu không cô còn cho rằng vì sao?”
“Tôi cho là anh có lòng tốt đấy!” Tần Sơ Hạ thành thật nói.
Phó Diệc Phàm ý vị không rõ cười cười: “Nói cô ngốc thì có đúng là ngốc thật. Tôi chỉ đang trao đổi đồng giá mà thôi.”
“Anh cảm thấy trên người tôi có tin tức có thể ngang bằng với giá trị mà anh sẽ đầu tư cho tôi sao?” Nụ cười trên mặt Tần Sơ Hạ dần dần thu lại, đột nhiên cô cực kỳ tức giận, quả quyết cự tuyệt nói: “Nếu như anh muốn biết những chuyện xảy ra trong mấy ngày tôi mất tích, tôi sẽ vô cùng phối hợp mà cùng anh đi gặp người thôi miên kia. Thế nhưng hiện tại tôi không cần anh đầu tư cho tôi nữa”
“Không phải cô đang thiếu tiền sao?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Tần Sơ Hạ tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt Phó Diệc Phàm, ngẩng cao khuôn mặt cao ngạo xinh đẹp mà trả lời: “Phó Diệc Phàm, có rất nhiều chuyện không phải anh cứ dùng cách làm một chuyện đổi một chuyện là có thể quyết định được”