Tô Hy tự biết rõ những tháng ngày hạnh phúc của mình không còn dài lâu, cho tới khi hợp đồng kết thúc thì cô và Lục Thiên Quân không còn liên quan gì tới nhau nữa. Bây giờ Hàn Nhi nói như vậy, cô không muốn nói thêm gì tiếp, ngoảnh mặt làm ngơ cô ta luôn.
Trải qua mấy tiếng liền ngồi ở bên ngoài chờ, cuối cùng Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn cũng họp xong. Lục Thiên Quân bước đến bên Tô Hy, lo nghĩ cho cô chờ nãy giờ chắc hẳn rất chán, cho nên anh liền nói:
- Có muốn đi dạo quanh đây một vòng không?
Tô Hy nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, gật đầu liên tục. Hàn Nhi nhìn cô bằng đôi mắt toé lửa, đố kị. Sau đó cô ta nhìn sang Ngụy Hàn, ý muốn ám chỉ là cô ta cũng muốn đi cùng.
Ngụy Hàn đồng ý đưa Hàn Nhi đi theo, nhưng hắn sao có thể để cho cô ta được như ý muốn mà bám lấy Lục Thiên Quân chứ? Hiển nhiên là hắn sẽ không đồng ý:
- Không được phép đi đâu hết, ở lại đây cho tôi!
Hàn Nhi tức giận vô cùng, hậm hực nhìn bóng lưng của Tô Hy và Lục Thiên Quân xa dần. Không thể để cho Tô Hy cứ đắc ý mãi được, nhìn rất chướng mắt.
Hàn Nhi suy nghĩ một chút, trong đầu lại nảy ra một ý tưởng mới, khoé môi cô ta cong lên cười nham hiểm.
...
Lục Thiên Quân và Tô Hy chỉ đi xe vòng quanh thành phố Cape Town mà không xuống xe. Bởi vì chỉ có hai người, không có vệ sĩ đi theo nên hạn chế xuống khỏi xe thì hơn. Chiếc xe Bentley cứ chạy chầm chậm, từ trong xe Tô Hy đều quan sát được mọi cảnh quan bên ngoài.
Cape Town là một trong ba thủ đô của Nam Phi, thành phố này phồn hoa hơn những gì Tô Hy tưởng tượng. Cô thật sự muốn xuống xe để cảm nhận bầu không khí nơi này, nhưng Lục Thiên Quân lại không cho phép. Đành chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Lục Thiên Quân chăm chú lái xe, thi thoảng vẫn nhìn sang Tô Hy, quan sát cô. Cô đang tuổi ăn tuổi lớn, đôi khi bộc lộ ra bản tính ham chơi của trẻ con, cho nên anh biết rõ là cô đang rất tò mò về mọi thứ ở nơi đây.
Lục Thiên Quân lại không đành lòng, khẽ thấp giọng nói:
- Có muốn xuống xe xem không?
Tô Hy vô cùng bất ngờ mà nhìn sang Lục Thiên Quân, cứ ngỡ là cô vừa mới nghe lầm. Không phải ban nãy anh còn nói là không được phép xuống xe sao? Không biết vì sao anh lại thay đổi ý định, nhưng cô thực sự rất vui, háo hức gật đầu:
- Vâng, em muốn xuống xem ạ.
Tuy từng là thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng, nhưng Tô Hy chưa bao giờ đi xa khỏi bố mẹ như vậy. Lần đầu đặt chân tới đất nước Nam Phi này, cô bỡ ngỡ là điều quá là bình thường luôn. Nếu là người khác, cô nhất định sẽ không tỏ ra quá tò mò như thể vừa từ quê lên thành phố. Nhưng người bên cạnh cô là Lục Thiên Quân, cô không ngại gì mà bộc lộ hết tất cả ra ngoài. Cô muốn được ỉ lại vào anh, được anh yêu thương chiều chuộng hết mực.
Lục Thiên Quân lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc của mình là vì Tô Hy, anh dừng xe lại tại vệ đường, xuống xe và vòng qua bên kia để mở cửa xe cho cô.
Trên đường phố bỗng nhiên xuất hiện một cặp tình nhân người da trắng bước đi trên vỉa hè, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cả cô và anh trở nên nổi bật nhất, rất là hợp đôi.
Là vì chiều theo Tô Hy nên Lục Thiên Quân đã phá vỡ nguyên tắc, nhưng anh vẫn cẩn thận mà giải thích cho cô hiểu:
- Chúng ta chỉ dạo một vòng cho biết rồi đi luôn nhé, chịu không bé con?
Từ nãy tới giờ có rất nhiều ánh mắt của người dân nơi đây nhìn hai người họ chằm chằm, nhiều người như vậy nên không thể đoán được bọn họ ai là người xấu, ai là người tốt. Hiện tại còn không có vệ sĩ đi cùng, tốt nhất là cẩn thận, không nên lưu lạc quá lâu ở ngoài đường.
Tô Hy đương nhiên hiểu, cô chỉ muốn được tận mắt quan sát nơi đây kĩ hơn thôi chứ không muốn làm phiền tới Lục Thiên Quân như vậy đâu, cô liền gật đầu hứa với anh:
- Vâng...
Bỗng nhiên Tô Hy nhìn thấy ở bên kia có một quầy hàng bán đồ cổ, cô thích thú chạy tới mà quên luôn cả lời dặn dò của Lục Thiên Quân. Anh vừa cưng chiều lại vừa bất lực nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, sau đó cũng nhanh chóng bước theo phía sau cô:
- Bé con, sao vậy?
Tô Hy đã tia trúng một món đồ vô cùng độc đáo, cô cứ nhìn nó không rời mắt. Lục Thiên Quân cũng nhìn theo ánh mắt của cô, hoá ra là cô đang nhìn một cặp nhẫn đồ cổ. Không biết chất liệu của nhẫn được làm bằng gì, có thật sự giá trị không. Nhưng chỉ với thiết kế độc nhất vô nhị của nó cũng đủ để khiến cho cô thích thú rồi.
Lục Thiên Quân không chờ Tô Hy mở miệng, anh lập tức chỉ vào cặp nhẫn, nói tiếng Anh một cách thuần thục với người bán hàng:
- Cho tôi cặp nhẫn này nhé, cảm ơn!
Người bán hàng là một anh chàng da đen có thân hình cao to vạm vỡ, thái độ đối với Tô Hy và Lục Thiên Quân rất nhiệt tình. Anh ta lập tức lấy cặp nhẫn ra đưa cho Lục Thiên Quân, còn không quên giới thiệu đủ thứ.
Ở Nam Phi có rất nhiều kim cương, cho nên loại nhẫn cổ này thường ế khách. Hôm nay có người chịu mua nó là tốt lắm rồi.
Tô Hy vô cùng vui vẻ, cô được Lục Thiên Quân nâng tay lên và đeo nhẫn vào, trong lòng càng thêm ngọt ngào. Anh cũng đeo chiếc còn lại lên tay mình, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô:
- Thích không?
- Thích!
Tô Hy cười tít mắt gật đầu, Lục Thiên Quân cưng chiều nhéo má cô, sau đó thanh toán tiền nhẫn. Anh thanh niên bán hàng thấy tình cảm giữa cô và Lục Thiên Quân rất tốt, liền nhiều chuyện hỏi một câu:
- Hai người là vợ chồng hả? Nhìn rất hợp đôi nha!
- Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi!
Lục Thiên Quân vừa nói, ánh mắt nhìn Tô Hy tràn ngập tình yêu thương. Cô nghe hiểu câu tiếng Anh của anh, hai má khẽ ửng hồng lên, không nói gì coi như là ngấm ngầm thừa nhận.
Đúng vậy, cô và anh là vợ chồng hợp pháp cơ mà.
Anh thanh niên bán hàng lại có lòng tốt nhắc nhở một câu:
- Tôi thấy hai người nhìn giống người có nhiều tiền. Khuyên hai người một câu, đi dạo ở đây không nên mang theo nhiều đồ quý giá làm gì, cẩn thận bị cướp giật đó. Với lại vợ anh xinh đẹp như vậy, rất dễ thu hút sự chú ý của những người có ý đồ xấu.
Anh thanh niên nói một cách nghiêm trọng như vậy, khiến cho Tô Hy bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lục Thiên Quân liền ôm lấy cô, trấn an cô. Sau đó anh quay sang người bán hàng đó, khẽ đáp:
- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ chú ý cẩn thận.