Giọng điệu lạnh lẽo của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy cảm thấy lạ lẫm vô cùng, cô không dám tin người đàn ông trước mặt mình bây giờ chính là người đàn ông đêm qua dịu dàng yêu thương cô hết mực. Sao anh có thể nói cô như vậy chứ, thật không thể chấp nhận nổi.
Tô Hy biết rõ Lục Thiên Quân là người có tính chiếm hữu cao, rất thích kiểm soát người khác. Thời gian hợp đồng 2 năm, cô đã cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm anh hài lòng. Cô đã cố gắng nhiều như vậy, vậy mà anh vẫn không thể tin tưởng cô dù chỉ một lần.
Tô Hy cũng cảm thấy tức giận, cô bị bắt cóc cơ mà, sao đổi lại lại thành anh nổi giận với cô rồi? Rốt cuộc phải làm sao mới vừa lòng anh đây?
- Anh thích nói vậy thì cứ nói, thích nghĩ như nào thì tùy.
Dù sao thì trong mắt của anh, cô chẳng là gì cả.
Tô Hy tức giận bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại, Lục Thiên Quân càng thêm bốc hoả, nhưng vẫn phải cố gắng dồn nén lửa giận xuống. Anh quay sang đám nhìn nhóm vệ sĩ của mình, hạ giọng lạnh lẽo:
- Báo cảnh sát đi, không cần nhúng tay vào nữa.
...
Suốt đường về nhà, Tô Hy và Lục Thiên Quân không ai nói gì với ai cả. Đến cả Tư Mã Lộc đang ngồi ở ghế trước lái xe cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kì quặc này, hàn khí toả ra từ cả Tô Hy và Lục Thiên Quân thật khiến cho Tư Mã Lộc cảm thấy khó thở.
Lại cãi nhau rồi sao? Những người có tình yêu đúng thật khó hiểu, sao một vấn đề nhỏ như vậy mà cũng cãi nhau chứ? Chỉ cần thẳng thắn nói ra cho nhau biết suy nghĩ của bản thân là được mà.
Tư Mã Lộc ngán ngẩm lắc đầu.
Về tới nhà, Tô Hy không nói không rằng gì mà thẳng thừng lên phòng đóng rầm cửa lại. Lục Thiên Quân bước theo phía sau, khuôn mặt sa sầm, khó coi vô cùng.
Thẩm Tuệ nhìn thấy cảnh này, liền lo lắng bước tới trước mặt Lục Thiên Quân:
- Hai đứa sao vậy, cãi nhau à?
Lục Thiên Quân thở dài không đáp gì, anh trước giờ chưa từng nhượng bộ tới vậy, cô lại hết lần này tới lần khác chạm tới giới hạn của anh. Anh cũng đã nhẫn nhịn để không nổi trận lôi đình với cô, không to tiếng quát cô rồi. Vậy mà cô còn dám giở trò giận dỗi?
Tức thật, vì ai mà anh phải bỏ dở cả một cuộc họp quan trọng, chạy hết chỗ này tới chỗ kia để tìm người chứ? Anh cũng chỉ vì nhất thời lo lắng cho cô thôi mà, thế mà cô lại thà bênh tên đàn ông kia mà giận dỗi anh.
Càng nghĩ Lục Thiên Quân càng như bốc hoả.
Lục Thiên Hạo trước giờ không hay can thiệp chuyện riêng tư của con cái, nay lại chủ động đặt báo sang một bên, bước tới trước mặt Lục Thiên Quân. Với kinh nghiệm dỗ dành vợ đầy mình, ông không ngại tiết lộ với Lục Thiên Quân một số bí quyết:
- Thiên Quân à, con để cho Tiểu Hy giận dỗi là con sai rồi. Nghe lời bố, đi dỗ dành con bé đi. Phụ nữ ấy à, tuy dễ giận nhưng cũng dễ mềm lòng. Chỉ cần con chịu nhận hết lỗi về mình, thành tâm xin lỗi con bé, con bé sẽ không giận nổi con đâu.
Đây cũng chính là bí quyết mà Lục Thiên Hạo áp dụng với vợ mình. Khi xưa bằng tuổi Lục Thiên Quân, ông cũng thường xuyên phải dỗ dành vợ, mặc dù ông chẳng làm sai gì cả. Nhưng phụ nữ là để yêu thương mà, chiều được thì cứ chiều thôi. Ai bảo đấy là người mà ông yêu thương chứ?
Thẩm Tuệ nghe vậy lại mỉm cười hạnh phúc, tuy đã không còn trẻ nữa, nhưng Lục Thiên Hạo của bây giờ vẫn rất yêu chiều bà. Năm xưa ông ở trên thương trường hô mưa gọi gió, uy vũ như thế nào. Nhưng khi về nhà, ông lại rất dịu dàng yêu thương bà, chưa bao giờ cãi nhau với bà cả. Cái gì ông cũng chủ động nhượng bộ hết, chỉ cần bà vui vẻ là được rồi.
Lục Thiên Hạo nói những lời này lại càng khiến cho Lục Thiên Quân sầu não, anh nặng nề đáp lại ba tiếng rồi bước lên phòng:
- Con biết rồi.
Nhưng có lẽ bố mẹ anh không bao giờ hay biết, anh và Tô Hy chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi. Nếu chuyện này mà vỡ lở, chắc chắn hai người họ sẽ rất thất vọng.
Lục Thiên Quân bước vào phòng, cửa không khoá, anh nhìn thấy Tô Hy đang nằm trên giường, trùm chăn lại. Anh không rõ cô đang như thế nào, có khóc hay không, nhưng chính anh lúc này thật sự cũng rất rối rắm.
Đã qua một nửa của thời hạn hợp đồng rồi, sắp tới, sau khi kết thúc hợp đồng thì anh và cô không còn liên quan gì tới nhau nữa. Vậy...có nên bước tới giảng hoà không?
Nhưng mà, Hàn Nhi cũng sắp trở về rồi. Cục diện khó xử như vậy, anh không muốn liên lụy tới Tô Hy.1
Lục Thiên Quân hướng về phía giường ngủ thêm một lần nữa, thở dài, sau đó lặng lẽ ra ngoài.
Ngay sau khi cửa phòng vừa đóng lại, Tô Hy mới đạp chăn ra, hướng mắt về phía cửa. Rõ ràng anh đã trở về rồi, còn đứng nhìn cô một hồi. Vậy mà anh không có ý định xin lỗi hay làm hoà với cô sao?
Tô Hy thực sự không thích cảnh chiến tranh lạnh này, cô muốn bắt chuyện với Lục Thiên Quân, nhưng thân là phụ nữ, lòng tự trọng của cô rất cao. Là cô giở trò giận dỗi anh trước, bây giờ lại đi bắt chuyện lại với anh, khác nào tự vả vào mặt mình chứ?
Tô Hy càng thêm bực bội, một lần nữa trùm chăn lại. Được thôi, anh không thèm mở miệng trước, vậy thì đừng có mơ tới chuyện cô sẽ nói chuyện hay làm hoà với anh.
Đáng ghét, đàn ông đều đáng ghét cả.
...
Vài ngày sau, Tô Hy và Lục Thiên Quân vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh. Lục Thiên Quân không về nhà, Tư Mã Lộc tự dưng nói với cô là Lục Thiên Quân đang ở trong một khách sạn cao cấp thuộc quyền sở hữu của Lục thị.
Ghét thật chứ, ai cần anh ta nói ra tung tích của Lục Thiên Quân? Nhưng mà...
- Thiên Quân ở một mình sao?
Cuối cùng vẫn là Tô Hy không thể nhẫn nhịn được nữa, đi hỏi Tư Mã Lộc.
Tư Mã Lộc lập tức trả lời, hơn nữa nhìn điệu bộ của anh ta có vẻ như rất phấn khởi:
- Đúng vậy. Phu nhân cũng biết mà, Lục tổng chỉ dịu dàng với mình phu nhân thôi, hoàn toàn không có phụ nữ nào khác.
Đúng là chủ nào tớ đấy, tự đi tâng bốc sếp của mình mà không biết ngượng mồm.
Tô Hy bĩu môi, tuy vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào. Giận thì giận thật, nhưng anh không nhân cơ hội mà đi tìm kiếm phụ nữ khác, như vậy cũng đáng để tha thứ rồi.