Đúng vậy, Ngụy Hàn nói không sai. Hàn Nhi dù cho có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì Lục Thiên Quân cũng chẳng mảy may để ý đến. Nhưng cô ta không tin là mình không thể khiến cho Lục Thiên Quân hồi tâm chuyển ý, cô ta vẫn cố chấp nói:
- Vậy thì sao, chỉ cần Lục Thiên Quân và Tô Hy ly hôn, tôi chắc chắn sẽ có cơ hội thôi.
Ngụy Hàn cũng cạn lời không biết nên nói gì, nhưng dù cho có thể nào đi nữa, hắn cũng sẽ không buông tha cho Hàn Nhi đâu. Không phải là tình yêu cũng được, miễn là chiếm được thể xác. Hắn không tin là bản thân mình không có chút sức hút nào, nhất định hắn sẽ có được Hàn Nhi thôi.
...
Ngụy Ni đã chủ động liên lạc với Lục Thiên Viễn. Ngày hôm nay, sau khi giãi bày tất cả với Tô Hy xong, Ngụy Ni không muốn nhát gan chờ đợi thêm nữa, cô muốn thử một lần. Dù cho có thất bại, cô cũng phải thử.
Nếu như Lục Thiên Viễn thật sự không thích cô, cô cũng có thể triệt để ngừng thích anh, kết thúc tình cảm đơn phương này của mình. Cứ tiếp tục yêu đơn phương như vậy, cô rất đau khổ.
Chờ đợi mãi, cuối cùng Ngụy Ni cũng thấy Lục Thiên Viễn trà lời lại tin nhắn của mình. Cô và Lục Thiên Viễn không kết bạn với nhau trên mạng xã hội, cô chỉ theo dõi anh trong âm thầm. Tin nhắn mà cô gửi tới chắc chắn nằm trong mục tin tức chờ, nhưng... cuối cùng anh cũng có hồi âm lại rồi.
Ngụy Ni hồi hộp mở tin nhắn ra xem, Lục Thiên Viễn không viết nhiều chữ, chỉ có một dòng ngắn ngắn:
"Có vấn đề gì không?"
Ngụy Ni lại ngập ngừng một hồi lâu, suy nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu đây. Hình như đùng một cái mà tỏ tình, nó cứ kì kì sao ấy. Có khi Lục Thiên Viễn còn chặn cô luôn cũng nên.
Ngụy Ni nhập nhập rồi lại xóa đi, mãi cô mới soạn được ra một dòng tin nhắn ưng ý, bấm gửi đi trong sự hồi hộp:
"Cậu có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi, mình có chuyện muốn nói."
Tin nhắn Ngụy Ni vừa gửi đi được một vài phút thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi điện đến không ai khác chính là Lục Thiên Viễn. Ngụy Ni hoảng hốt tột độ, đây là lần đầu tiên Lục Thiên Viễn gọi cho cô, hơn nữa còn là anh tự mình chủ động. Chờ thêm vài giây sau, cô mới e dè nghe máy:
- Alo...
Đầu dây bên kia của Lục Thiên Viễn vô cùng náo nhiệt, Ngụy Ni vô thức nhíu mày một cái, nhưng cũng không dám hỏi anh gì nhiều. Giọng nói của Lục Thiên Viễn vang lên:
- Có gì nói đi, tôi không rảnh ra hẹn riêng.
Ngụy Ni lại có cảm giác như, Lục Thiên Viễn không muốn gặp mình. Rõ ràng bên kia anh đang ở quán bar náo nhiệt như vậy, sao lại nói là không rảnh chứ? Hay là, ở đó anh đã quen cô gái xinh đẹp vào khác?
Đột nhiên Ngụy Ni cảm thấy bao nhiêu can đảm hay dũng khí của mình khi nãy đã tan thành mây khói, cô thật không đủ dũng khí để tỏ tình nữa:
- Mình... thôi vậy, cũng không có gì đâu. Chỉ là mình cảm thấy không khoẻ nên... nên mới muốn nói chuyện với cậu.
Vội vã bịa đại một lí do nào đấy, Ngụy Ni nhỏ giọng nói, có khi đầu dây bên kia của anh ồn áo quá, chắc anh không nghe thấy cũng nên.
Nhưng, cô lại nghe thấy Lục Thiên Viễn đáp:
- Không khoẻ sao? Đã hơn ba tuần rồi, cậu nói với tôi những lời này làm gì?
Không hiểu sao câu nói này của Lục Thiên Viễn khiến cho Ngụy Ni cảm thấy tổn thương ghê, anh nói như thể rằng hai người không còn liên quan tới nhau nữa, nhưng cô vãn mặt dày bám theo anh. Cô chỉ biết tự nhủ với bản thân mình rằng, không phải như vậy đâu, anh không phải loại người như vậy:
- Vậy... mình xin lỗi. Không làm phiền cậu nữa, mình cúp máy đây.
- Khoan đã!
Lục Thiên Viễn nói vậy lại khiến cho Ngụy Ni hy vọng, cô hồi hộp chờ xem anh định nói cái gì. Có phải, anh đổi ý rồi không?
- Hôm đó chúng ta không có dùng biện pháp an toàn nào cả, cậu đã uống thuốc chưa vậy? Là con gái phải biết giữ mình, mang bầu là không ai chịu trách nhiệm đâu đấy!
Ngụy Ni sững sờ trước câu nói của Lục Thiên Viễn, anh nói như vậy là có ý gì? Có nghĩa là, dù cho cô có lỡ mang thai thì anh cũng không liên quan tới anh, mọi chuyện đều bị phủi sạch hết sao? Cụm từ "Là con gái phải biết giữ mình" nghĩa là đang ám chỉ cô dễ dãi? Ngụy Ni cảm giác như lòng tự trọng của mình đang từng chút một bị chà đạp, cô đau lòng đáp lại:
- Yên tâm, mình đã nói là mình tự nguyện, không bắt cậu chịu trách nhiệm đâu.
Đầu dây bên kia, Lục Thiên Viễn trầm mặc một lát, sau đó cất tiếng:
- Tốt nhất là vậy. Đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, hiểu không?
Lại thêm một nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang đau đớn của Ngụy Ni, khiến cho cô tổn thương vô cùng. Cô chỉ biết nở nụ cười chua xót, máy móc đáp lại một từ:
- Được!
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút dài. Lục Thiên Viễn đã ngắt máy, anh không muốn tốn thêm một giây nào với Ngụy Ni.
Ngụy Ni đau lòng khóc nức nở, ngay từ đầu cô cũng không mong chờ gì cả, nhưng sự thật tàn khốc quá khiến cho cô không thể kìm được nước mắt. Cô vốn không phải một cô gái mạnh mẽ gì, lần đầu tiên đối mặt với chuyện yêu đương, cô cũng không biết nên làm gì nữa.
...
Tại nhà hàng sang trọng thuộc Lục thị...
Tô Hy vô cùng bất mãn với những gì vừa xảy ra, nhưng được cái là Lục Thiên Quân đưa cô đi ăn những món ngon mà cô thích, cô cũng một phần nào đó bớt giận hơn rồi.
Nhưng mà sao cô cảm thấy bản thân mình dễ dãi quá nhỉ, thế mà lại bị đồ ăn dụ dỗ. Hừm, tức á!
Lục Thiên Quân không động đũa mấy, từ đầu tới cuối chỉ chống cằm ngắm nhìn Tô Hy ăn, càng ngắm càng thấy cô siêu cấp đáng yêu. Anh cuối cùng cũng bật cười.
Tô Hy ngơ ngác nhìn anh, nghĩ rằng hay là mình ăn bị dính miệng nhỉ, cho nên cô vội vã đưa tay lên lau mồm. Lục Thiên Quân cười tới nỗi không nhặt được mồm, anh vẫn cứ cười khiến cho cô tức tối vô cùng, cô liền trừng mắt:
- Anh cười cái gì hả?
Ghét quá, người ta đang ăn mà cứ cười, sao mà ăn ngon được chứ?
Lục Thiên Quân liền giơ hai tay lên đầu hàng, nhưng khuôn mặt vẫn không đứng đắn, thiếu nghiêm túc:
- Đúng thật là trên miệng em có dính đồ ăn, nhưng mà dùng tay làm sao mà lau sạch được chứ, để anh lau cho em.
Tô Hy nghi hoặc nhìn Lục Thiên Quân, cô đã bị anh lừa quá nhiều lần rồi, lần này có nên tin hay không đây? Nhưng, nếu cô thật sự bị dính thức ăn trên miệng thì anh sẽ cười nhạo cô tới mai mất. Cô đành tin tưởng anh một lần, ghé môi lại gần cho anh lau miệng.
Chụt!
Lục Thiên Quân vô liêm sỉ hôn môi cô. Cô giật mình, lập tức trừng mắt giận dữ:
- Anh... đồ lừa đảo, từ nay không tin anh nữa.
Tô Hy hờn giận quay đi, nhưng Lục Thiên Quân lại rất biết cách lấy lòng người ta nha, anh lại bóc cho cô một con tôm, đưa tới gần miệng cô, dỗ dành:
- Ngoan, đừng giận, ăn đi nè!
Aaa, thật là tức quá đi mất. Thế nhưng Tô Hy vẫn không tài nào cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của đồ ăn trước mắt, đành hậm hực há miệng ra ăn một miếng.
Lục Thiên Quân mỉm cười hài lòng. Có lẽ anh còn đang định chọc cô thêm chút nữa, nhưng chuông điện thoại của cô lại không đúng lúc mà reo lên, cực kỳ nhiễu sự. Nhìn thấy Ngụy Ni gọi tới, cô lập tức nghe máy:
- Alo Tiểu Ni?
Ngụy Ni nghe thấy giọng nói của Tô Hy, cô ấy lập tức bật khóc nức nở, ấm ức tủi thân vô cùng. Cô ấy mếu máo nói:
- Tiểu Hy Hy ơi, mình rất không ổn, có thể tới với mình một chút không?