Lục Thiên Viễn thấy Tô Hy nói vậy, anh ta đành nhẫn nhịn tức giận xuống. Không thèm quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, anh chân thành xin lỗi cô:
- Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi thật lòng đó, đừng có nhỏ nhen nữa.
Tô Hy hài lòng gật đầu, chịu ngoan ngoãn thế này sớm hơn có phải tốt không? Cô cố tình nhìn về phía của Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương, sau đó mới quay lại nhìn Lục Thiên Viễn:
- Còn nói tôi nhỏ nhen nữa là tôi giận tiếp đấy.
- Tổ tông à, tôi không dám nữa!
Lục Thiên Viễn cười trừ, nhượng bộ hết cỡ. Trương Tử Dương nhìn Lục Thiên Viễn chằm chằm, trong lòng khó chịu vô cùng. Không thể để Tô Hy bị Lục Thiên Viễn cướp mất được, hắn phải mau chóng nghĩ cách có được cô. Lúc đó gạo đã nấu thành cơm rồi, hắn không tin là không kiểm soát được cô.
Cả lớp ồ lên, cười mờ ám nhìn nhau. Có mấy nữ sinh nhiều chuyện liền bước tới trêu chọc Tô Hy:
- Này Tô Hy, cậu và Lục thiếu hẹn hò à?
- Trời ơi, còn gọi là "tổ tông" nữa, ngọt ngào quá đi mất.
Tô Hy chưa kịp trả lời thì đã có nữ sinh khác chen ngang vào, cô ta còn nhìn Lục Thiên Viễn bằng ánh mắt hết sức mê mẩn. Thật ra bọn này nhiều chuyện như vậy chỉ để là muốn thu hút sự chú ý của Lục Thiên Viễn mà thôi, không phải sao?
Lục Thiên Viễn chẳng buồn giải thích, căn bản là anh ta không quan tâm mấy chuyện này cho lắm. Từ lúc còn học cấp ba, có biết bao nhiêu tin đồn về đời sống riêng tư anh, cho tới giờ anh cũng quá quen rồi.
Tô Hy xua tay với mấy nữ sinh kia, phủ nhận. Nhưng những gì cô đang làm trong mắt họ chỉ giống như là đang ngại ngùng vì bị mọi người phát hiện ra bí mật mà thôi. Thế là rất nhanh sau đó, trên diễn đàn trường đã nổ ra tin đồn cô và Lục Thiên Viễn hẹn hò với nhau, kèm theo bức ảnh hai người ngồi cạnh nhau. Các sinh viên trong trường đều sôi nổi bàn tán, đủ để biết mức độ hot của Lục Thiên Viễn là như thế nào. À không, hai người con trai của nhà họ Lục ai ai cũng xuất sắc, hot hit hết. Mấy nữ sinh trong trường mới nhìn thấy ảnh của Lục Thiên Viễn thôi đã loạn cào cào như vậy rồi. Thử tưởng tượng xem, nếu như bọn họ tận mắt nhìn thấy Lục Thiên Quân, nhất định sẽ càng điên cuồng hơn.
Tô Hy không thích điều này. Cô thật sự không muốn chia sẻ Lục Thiên Quân với ai cả. Anh là chồng cô cơ mà.
...
Giờ trưa, Tô Hy một mình tìm tới một góc yên tĩnh nhất trong nhà ăn để ăn trưa. Cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Thiên Quân để than vãn những chuyện phiền phức ở trường. Cô đâu hề biết, ở bên kia anh đang ngồi trong phòng họp, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho tất cả mọi người đều căng thẳng không dám thở mạnh. Vậy mà khi tin nhắn của cô tới, anh đã phá lệ mà cầm điện thoại lên xem, khoé môi còn cong lên cười.
Tất cả mọi người trong phòng họp bàng hoàng nhìn nhau...
"Lục Thiên Quân, em nhớ anh quá. Trưa rồi chắc anh rảnh nhỉ, mình video call đi."
Sau khi than vãn xong, Tô Hy lại muốn gọi video với Lục Thiên Quân. Cô một mình ngồi ăn cũng chán, cho nên cô muốn vừa ăn vừa nói chuyện với mĩ nam cơ. Lục Thiên Quân đẹp trai như vậy cơ mà.
Ở bên kia, Lục Thiên Quân chỉ cười, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của Tô Hy. Tư Mã Lộc hiểu ý, liền kêu mọi người tan họp trước.
Tô Hy đã gọi video tới.
- Hello mĩ nam của em, đang làm gì đó?
Tô Hy nhìn thấy Lục Thiên Quân đã vui vẻ chào anh, nhưng ánh mắt lại liếc về phía bàn đối diện, chỗ của Trương Tử Dương và Hà Diệp Nhu đang ngồi. Đúng vậy, cô chính là cố tình muốn để cho hai người họ nghe thấy đó.
Hà Diệp Nhu quả thật ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ đắc ý của Tô Hy. Rõ ràng lúc Tô gia phá sản, Tô Hy thảm hại như vậy cơ mà? Dựa vào đâu mà cô lại quen được nhiều người đàn ông xuất sắc như vậy chứ?
Mĩ nam mà Tô Hy nói, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trương Tử Dương cũng cảm thấy khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường. Lúc trước hẹn hò cùng Tô Hy, cũng chưa bao giờ thấy cô dùng giọng điệu ngọt ngào này để nói chuyện với hắn. Hắn thực sự rất đố kị với người được Tô Hy thích.
- Anh mới sỉ nhân viên xong. Sao thế?
Lục Thiên Quân mỉm cười đáp lại câu hỏi của Tô Hy, ánh mắt chỉ toàn sự cưng chiều. Ban nãy anh rất bất mãn với tốc độ và kết quả làm việc của đám nhân viên, cho nên đã mắng chửi bọn họ một trận nên thân. Nhưng thật kì diệu, khi Tô Hy nhắn tin tới, anh không tức giận nữa. Nhất là lúc cô bảo muốn gọi video, anh lại càng nóng lòng hơn mà cho phép tan họp sớm.
Tô Hy cười thích thú, ăn một miếng đồ ăn, cô mới nói tiếp:
- Em đang tưởng tượng cảnh anh chửi người sẽ như thế nào đây. Chắc anh phải dùng nhiều biện pháp nghệ thuật lắm phải không?
Chẳng là bình thường nhìn anh rất nghiêm khắc, cũng rất kiệm lời. Khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng lạnh tanh khiến cho người ta không dám lại gần, không biết lúc anh chửi người sẽ có biểu cảm thế nào?
Nhưng cô đâu có biết, anh chửi người còn là mức độ nhẹ nhất rồi. Nếu như anh thực sự tức giận, anh sẽ im lặng. Chính vì không nói không rằng nên càng khiến cho đối phương thêm áp lực sợ hãi, không biết phải làm thế nào cho phải.
- Biện pháp nghệ thuật?
Lục Thiên Quân nhíu mày, không hiểu ý của Tô Hy là gì. Cô lại uể oải giải thích:
- Ví dụ như so sánh, nhân hoá, ẩn dụ, hoán dụ ý.
- Nói linh tinh gì vậy chứ? Trong lúc chửi người, ai mà nghĩ được nhiều biện pháp nghệ thuật như vậy?
Hình như anh nói anh chửi người, cô có vẻ rất sốc nhỉ? Khoa trương như vậy sao?
- Hì hì, vậy khi nào anh thử mắng chửi em đi, để em quan sát xem, mĩ nam lúc mắng người sẽ thế nào?
Tô Hy thích thú chủ đề này lắm. Tất cả những gì có liên quan tới Lục Thiên Quân, cô đều có hứng thú hết. Cô muốn hiểu rõ anh là một con người thế nào, có sở thích là gì, ghét nhất điều gì. Có như vậy thì cô mới có cách để lấy lòng anh mỗi khi anh tức giận chứ.
- Em có vẻ rất thích bị "ngược đãi" nhỉ? Yên tâm, anh sẽ không mắng em, anh "ăn" em!
Lục Thiên Quân tâm tình rất vui vẻ, những lúc ở bên cô, anh đều thiếu nghiêm túc như vậy. Câu nói của anh khiến cho cô đỏ mặt, những kí ức của tối qua và sáng nay lại hiện về một cách dồn dập, không thiếu chi tiết nào.
Ban đầu là ai tỏ ra quân tử, là lúc nào cũng làm như là bản thân rất giỏi kiềm chế chứ? Tắt đèn, lên giường đều là cầm thú cả. Đáng ghét!
Nhưng lạ thật, cô lại không hề có bài xích với anh, một chút cũng không.