Những bức ảnh được gửi tới vô cùng chói mắt, nhân vật chính trong ảnh cũng mỉm cười với nhau vô cùng vui vẻ. Đúng vậy, người trong ảnh không ai khác chính là Tô Hy và Peter.
Không rõ người gửi bức ảnh là ai, nhưng chắc chắn là kẻ đó không có ý tốt gì rồi. Ánh mắt Lục Thiên Quân trở nên cực kì lạnh lẽo, là anh đã quá lơ là cảnh giác với tên Peter này. Không ngờ hắn ta lại tìm được tới đây để làm phiền tới Tô Hy, đáng lẽ ra lúc đó anh nên trực tiếp xử lí mối hậu hoạ này ngay lập tức mới đúng.
Lục Thiên Quân giận dữ bóp nát tấm ảnh vứt vào thùng rác, anh cầm điện thoại lên và gọi một cuộc điện thoại:
- Là tôi đây, thời gian này nhớ theo dõi sát sao người này cho tôi!
...
Hôm nay Ngụy Ni không tới trường, cô ấy mới gọi điện nhờ Tô Hy xin nghỉ ốm hộ cô ấy. Tô Hy nghe xong vô cùng lo lắng, học xong 2 tiết cô lập tức bắt xe tới nhà thăm Ngụy Ni. Không ngờ khi tới nơi, cô đã nhìn thấy Lục Thiên Viễn đang có mặt tại đây, khung cảnh hết sức kinh hoàng.
Ngụy Ni thì đang cố gắng ngăn hai người đàn ông lại, một bên là anh trai Ngụy Thương, một bên là Lục Thiên Viễn. Sự việc này đã ầm ĩ tới tai bố mẹ Ngụy Ni, sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi, nghiêm nghị lại.
- Anh ơi, em xin anh, chuyện này Thiên Viễn hoàn toàn không biết gì cả.
Ngụy Ni biết Ngụy Thương hiện tại đang vô cùng tức giận, cô không thể nào giải thích được hết với bố mẹ trong thời gian ngắn như vậy được, chỉ có thể cố gắng ngăn anh trai mình trước. Bí mật cô che giấu bao nhiêu lâu nay, cuối cùng đã bị bại lộ.
Ngay cả chính sắc mặt Lục Thiên Viễn còn ngơ ngẩn ra, khó tin sự thật mình đã được làm bố. Hôm nay hắn nghe tin Ngụy Ni bị ốm, lòng như lửa dốt. Cho nên hắn đã bỏ tiết để tới đây tìm Ngụy Ni, không ngờ vừa xuất hiện hắn đã nhận được một cú đấm từ Ngụy Thương.
Lục Thiên Viễn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ngụy Thương đã tức giận túm lấy cổ áo hắn:
- Mày còn dám tới đây sao? Nếu không phải là vì mày hại đời em gái tao, em ấy có khổ sở như vậy không?
Ngụy Ni mang thai cũng đã được một thời gian, bụng bắt đầu nhô to lên, khiến cho cô không có cách nào có thể đối diện được sự thật này. Không chỉ việc tới trường, ngay cả khi ở nhà cũng khó có thể giấu bố mẹ. Ngày đêm cô lo lắng về vấn đề này tới mức suy sụp, mất ăn mất ngủ. Hôm nay không đi học cũng vì lí do này, cô thật sự rất sợ bí mật sẽ bị bại lộ, bạn học sẽ chỉ trỏ và bàn tán cô này kia.
Lục Thiên Viễn ban đầu ăn trọn cú đấm từ Ngụy Thương, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Ngụy Thương chất vấn. Hắn mơ hồ nghe được những chuyện không rõ ràng, mặc kệ bản thân đang bị đánh, hắn lập tức hỏi vặn lại:
- Ngụy Ni bị làm sao cơ?
- Mày... mày còn dám hỏi câu này sao? Mày làm gì mà cũng không rõ, sao mày có thể khốn nạn tới vậy?
Ầm ĩ này đã đến tai cả nhà ở bên trong, ngay cả giúp việc còn tới nghe ngóng mọi chuyện. Ngụy Ni hốt hoảng chạy từ nhà ra sân, cố gắng ngăn anh trai mình lại. Bố mẹ cô cũng đã bước tới, sự việc vô cùng hỗn loạn.
Ngụy Ni biết anh trai là vì thương mình, cho nên mới phẫn nộ như vậy. Cô cũng biết chuyện này sẽ không giấu được lâu, thế nhưng vẫn liều mạng giấu giếm. Nay mọi chuyện đã ầm ĩ thành ra thế này, cô gần như là cầu xin anh trai bình tĩnh lại trước. Cô chỉ thiếu nước quỳ xuống mà thôi.
Lục Thiên Viễn nhìn Ngụy Ni chằm chằm, ánh mắt lại lơ đãng liếc nhìn chiếc bụng đã nhô lên một chút của cô. Vì ở nhà nên cô mặc váy thoải mái, mọi thứ rơi vào tầm mắt Lục Thiên Viễn vô cùng rõ ràng và chân thực.
- Ngụy Ni...
Lục Thiên Viễn mấp máy gọi tên của Ngụy Ni nhưng lại không biết nên nói gì với cô ấy, tình huống này hắn cũng chưa bao giờ được trải qua, làm sao mà biết nên làm thế nào mới phải chứ?
Tô Hy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, cô lập tức bước tới đỡ lấy Ngụy Ni, hoà giải với Ngụy Thương:
- Ngụy Ni đang mang thai, cẩn thận nguy hiểm. Anh nên bình tĩnh lại đi đã.
Ngụy Thương nhìn thấy Tô Hy, cơn giận mới hạ xuống. Với lại Tô Hy là chị dâu của Lục Thiên Viễn, cô đã nói như vậy rồi thì anh cũng không miễn cưỡng làm khó hắn ta nữa. Anh hừ lạnh một cái, buông cổ áo hắn ra:
- Hừ!
Ầm ĩ nãy giờ, bây giờ bố mẹ Ngụy Ni mới bước ra trước mặt cả Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn. Bà Ngụy dường như vẫn chưa thể tin được chuyện này là sự thật, bà nhìn chằm chằm Ngụy Ni, sắc mặt tức giận tới tột độ.
Thái độ của ông Ngụy cũng không khác bà Ngụy là mấy, ông cũng đang nén giận, nhìn đứa con gái đáng thương của mình:
- Ta cho con 5 phút để giải thích toàn bộ sự việc xảy ra!
Tuy rằng ông bà Ngụy luôn yêu thương Ngụy Ni, nhưng Ngụy Ni hiểu rõ tính cách nghiêm khắc của hai người, chuyện chưa chồng mà đã có con đối với gia tộc hào môn quả thực không thể nào chấp nhận nổi. Ngụy gia cũng chỉ như bao gia tộc khác mà thôi.
Ngụy Ni bật khóc, lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân bố thành khẩn giải thích:
- Bố ơi, chuyện này là do con bị hạ thuốc, Thiên Viễn cũng chỉ là giúp con mà thôi. Sau đó, chuyện con mang thai ngoài ý muốn anh ấy cũng không hề biết, xin mọi người đừng làm khó anh ấy nữa có được không?
Tô Hy âm thầm hít một hơi lạnh, thì ra đã là chuyện từ lúc đó. Cô đã từng nhắc nhở Ngụy Ni nhớ tránh thai cẩn thận, thật không ngờ vẫn không thể tránh khỏi được chuyện mang thai ngoài ý muốn. Nhưng cô sao có thể trách cứ cô ấy được chứ, chính bản thân cô cũng tránh thai nhưng không thành đây. Cô cũng hệt như cô ấy, đều là mang thai ngoài ý muốn.
Lục Thiên Viễn nhìn thấy Ngụy Ni quỳ xuống nói đỡ cho mình, trong lòng lại càng sinh ra hàng loạt cảm xúc không rõ ràng. Hắn cũng lập tức quỳ xuống theo Ngụy Ni trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Không ai dám nghĩ rằng, một Lục Thiên Viễn kiêu ngạo như vậy mà lại có thể quỳ gối ở trước mặt nhiều người như thế:
- Chuyện này là lỗi của cháu gây ra, xin hai bác hãy cho phép cháu cơ hội để bù đắp cho Tiểu Ni, được không ạ?
Tô Hy cứ ngỡ là mình nghe lầm, những lời này thật sự là vừa được nói ra từ miệng Lục Thiên Viễn sao?
Ngụy Ni kinh ngạc nhìn sang Lục Thiên Viễn, chưa kịp nói gì, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn. Lục Thiên Viễn nhìn tới đau lòng, lập tức giơ tay lên giúp cô lau nước mắt:
- Đồ ngốc này...
Ngụy Thương thật không còn gì để nói nữa, chuyện đã tới nước này rồi thì để cho bố mẹ giải quyết vậy. Nhưng quả thực anh không thể ưa nổi Lục Thiên Viễn. Bất kể ai làm hại tới em gái anh, đều trở thành kẻ thù không đội trời chung của anh.
Bà Ngụy thở dài, liền ngồi xuống đỡ Ngụy Ni dậy. Mặc dù rất tức giận, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì biết làm thế nào chứ?
- Tiểu Ni, con đang mang thai, mau vào nhà đi. Ngoài này trời lạnh, cẩn thận ảnh hưởng tới thai nhi.
Dù sao cũng là con của Ngụy Ni, là cháu ngoại nhà họ Ngụy, bà Ngụy không thể không quan tâm lo lắng được.
Ngụy Ni chần chừ nhìn sang Lục Thiên Viễn vẫn đang quỳ dưới nền đất lạnh, trong lòng xót xa vô cùng. Nhưng bố cô vẫn chưa cho phép hắn đứng lên, cô sợ càng nói đỡ sẽ càng khiến cho bố tức giận mà thôi.
Lục Thiên Viễn nhìn Ngụy Ni, khẽ cười dặn dò:
- Đừng lo lắng, vào trong nhà trước đã, ngoài này lạnh.
Ông Ngụy lườm Lục Thiên Viễn một cái, hừ lạnh mà không nói gì. Trong tình huống này, Tô Hy cũng không biết nên nói thêm gì, liền chủ động đỡ Ngụy Ni vào nhà.
Bước gần tới cửa, Ngụy Ni khẽ ngoảnh đầu lại nhìn Lục Thiên Viễn, sau đó mới bước vào hẳn.