Mấy ngày nay Tô Hy stress vì suy nghĩ nhiều, đến lúc đi ngủ cũng phải có Lục Thiên Quân bên cạnh cô mới yên tâm ngủ ngon được. Ngay sau khi anh rời đi được một lúc, cô đã tỉnh lại. Do mất ngủ nên cô không ngủ được nữa, liền ra ngoài hóng gió cho đỡ bức bối.
Lúc cô đi ngang qua, thấy phòng sách của Lục Thiên Quân vẫn bật đèn, cô liền đi pha một cốc cafe mang đến cho anh. Vô tình cô lại nghe được cuộc đối thoại của anh và Tư Mã Lộc, cô khựng lại trong giây lát.
Mặc dù đã từng rất ghét Hàn Nhi, nhưng cô ta đi đến bước đường này, cô cũng không hề mong muốn hay hả hê chút nào. Phụ nữ khi yêu vào sẽ trở nên mất lí trí như vậy, dù biết rõ phía trước là lửa dữ nhưng vẫn lao thân vào.
Hàn Nhi, chỉ là một kẻ đáng thương không có tình yêu mà thôi. Tô Hy hít một hơi thật sâu, quyết định đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô, cả Lục Thiên Quân và Tư Mã Lộc đều ngỡ ngàng:
- Bé con, sao em vẫn chưa ngủ?
Lục Thiên Quân không chờ cô bước tới, anh đã đứng dậy sải bước về phía cô, đỡ lấy tách cafe nóng hổi đặt lên bàn. Cô mỉm cười nhìn anh, mặc cho anh kéo mình về ghế, ngồi lên đùi anh.
- Em thấy anh vẫn còn làm việc vất vả, nên mới pha cho anh cốc cafe cho tỉnh người. Đã muộn lắm rồi, anh chưa bàn xong công việc sao?
Lục Thiên Quân lại sợ cuộc đối thoại ban nãy Tô Hy đã nghe được, trong lòng càng thêm lo lắng cô sẽ suy nghĩ nhiều thứ. Anh liền liếc nhìn Tư Mã Lộc, ra hiệu cho anh ta ra ngoài:
- Anh xong việc rồi, bây giờ thời gian của anh dành cho em.
Sau khi Tư Mã Lộc ra ngoài hẳn, Tô Hy mới chủ động ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói:
- Thiên Quân, thật ra em nghĩ anh nên tới tang lễ của Hàn Nhi.
Khuôn mặt điển trai của Lục Thiên Quân đần thối ra trong giây lát, nhưng cũng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ mặt mình thường, mỉm cười với cô:
- Không sao đâu, đây không phải lỗi của em, em không cần cảm thấy áy náy.
Anh đã thận trọng lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn để cô nghe thấy. Lần này anh sẽ không giấu giếm như trước nữa, bởi vì anh đã hứa với cô rồi, anh nhất định sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn mà cô luôn mong muốn.
Tô Hy nghiêm mặt lại như bà cụ non, giơ tay lên đánh anh một cái rất nhẹ, chút sức lực yếu ớt của cô vốn dĩ chẳng thể nào làm tổn hại được tới anh. Anh liền bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận của cô, đưa lên miệng hôn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Cô rụt rè muốn rút tay mình lại, trừng mắt:
- Anh nghiêm túc một chút đi, em đang nói về vấn đề của Hàn Nhi… ưm…
Không kịp để cho Tô Hy nói hết một câu, Lục Thiên Quân đã chuẩn xác nhắm xuống bờ môi ngọt ngào của cô, nuốt lại tất cả những lời cô định tuôn ra. Cô hoàn toàn rơi vào bị động, cũng không có cách nào có thể đẩy được con người không nghiêm túc đang làm càn ấy ra, đành phải chịu đựng ấm ức.
Sau khi thoả mãn, anh mới buông tha cho đôi môi đáng thương của cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấm ức, anh lại không nhịn được mà cắn nhẹ lên má cô, cưng chiều hết mực:
- Bé con, anh hiểu những gì mà em đang suy nghĩ. Nhưng anh chưa bao giờ muốn em lo lắng về những vấn đề này, anh sẽ tự có cách giải quyết mà, ngoan nào!
Tô Hy bĩu môi ư hừ một cái, cái miệng nhỏ vẫn cứng đầu, kiên trì thuyết phục anh:
- Chỉ là tới một chút thôi mà, không được sao? Thiên Quân, em đã nói muốn tình yêu của chúng ta có thể bình đẳng, em không thể cái gì cũng để anh đứng ra gánh vác một mình hết được. Anh hiểu không?
Tô Hy cố gắng thuyết phục anh như vậy, không phải là vì cô cảm thấy áy náy đối với Hàn Nhi, mà cô thực lòng thương xót cho cô ta. Một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đáng lẽ ra không nên tới bước đường này. Tất cả cũng là do ông trời đã an bài, người chết không thể sống lại, tới thăm viếng một chút thì đã sao chứ?
Lục Thiên Quân mặc dù nhìn ngoài mặt luôn lạnh lùng như vậy, nhưng cô biết anh là vì không muốn cô suy nghĩ nhiều nên mới kiên quyết không tới.
Tô Hy lại giơ hai tay lên áp vào má anh, chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, khuyên nhủ:
- Ngày mai em sẽ cùng anh đi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, như vậy còn không được sao?
Lục Thiên Quân xúc động ôm chặt lấy cô vào lòng, cẩn thận nâng niu từng chút một như bảo bối vô giá. Dù cho anh có sắt đá thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng nguyện vì cô mà tan chảy. Chỉ cần cô muốn, dù cho có hy sinh tính mạng này anh cũng sẽ đồng ý với cô.
- Bé con, anh yêu em nhiều lắm.
…
Tang lễ của Hàn Nhi được tổ chức, trời đổ cơn mưa.
Tô Hy cùng với Lục Thiên Quân mặc đồ màu đen, đứng che ô trước mộ của Hàn Nhi, hoà vào đám đông. Lục Thiên Quân cũng ý thức được giờ này không nên để cho Hàn lão gia và Hàn phu nhân phát hiện ra mình, nếu không thì bọn họ sẽ lại kích động.
Nỗi đau mất con đã quá lớn rồi, nay còn mất thêm cả tập đoàn nữa, ai mà không tức được chứ?
Nhưng anh lại không hề biết, trước khi tự sát Hàn Nhi đã để lại tâm thư, nói là mình cam tâm tình nguyện giao lại tất cả cho Lục Thiên Quân, hy vọng rằng bố mẹ sẽ không làm khó anh. Vậy nên hai người họ mới nén cơn giận, không đi tìm Lục Thiên Quân để mắng chửi.
Với lại, cả hai quả thật đã lớn tuổi cả rồi, sức cùng lực kiệt. Đứa con gái duy nhất để thừa kế tài sản, nay cũng đã ra đi. Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả thực đau không gì có thể tả nổi. Giữ lại Hàn thị vào lúc này cũng chẳng còn quan trọng hay ý nghĩa gì nữa, chỉ mong rằng chủ nhân mới của nó sẽ tiếp tục đưa Hàn thị phát triển, vươn tầm quốc tế.
Già quá rồi, cũng sẽ có lúc mệt mỏi, suy sụp.
Tô Hy từ xa nhìn Hàn lão gia và Hàn phu nhân, trong lòng lại xót xa vô cùng. Lục Thiên Quân ôm chặt lấy cô, dịu dàng vỗ về cô dưới tán ô.
Bầu không khí tang lễ đau thương tràn ngập, hoà lẫn cơn mưa.