Trái với căn phòng ấm áp ở nhà họ Lục, nhà họ Hà bây giờ lại là một bầu không khí khác. Hà Diệp Nhu vừa đi học về đã giận dỗi đóng chặt cửa phòng lại, không chịu gặp ai cả. Hà Minh Thành và Bằng Phi đều sốt ruột, Trương Tử Dương cũng phải hết sức dỗ dành cô ta ở ngoài phòng. Tới tận tối muộn lắm rồi, Hà Diệp Nhu mới chịu mở cửa cho Trương Tử Dương vào phòng.
Hà Diệp Nhu vẫn còn giận dỗi, quay mặt đi không thèm nhìn Trương Tử Dương:
- Không phải hồi chiều anh chạy theo Tô Hy sao, còn quay về đây làm gì nữa?
Hà Diệp Nhu đã nhìn thấy cảnh Trương Tử Dương bám theo Tô Hy, còn chủ động bắt chuyện với Tô Hy nữa. Cô ta ấm ức vô cùng nhưng lại không thể nổi nóng với Trương Tử Dương, chỉ đành giở trò giận dỗi này để thu hút sự chú ý của hắn ta mà thôi. Ai bảo cô ta yêu hắn nhiều như vậy chứ?
Trương Tử Dương đương nhiên không biết những chuyện này, hắn liền nắm lấy tay Hà Diệp Nhu, dỗ dành:
- Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, Diệp Nhu. Đừng giận anh nữa có được không?
Hà Diệp Nhu là người dễ giận, nhưng cũng dễ nguôi giận. Hơn nữa người đàn ông trước mặt còn là người mà cô ta yêu nhất, cô ta muốn giận cũng không nổi. Chỉ sợ rằng Trương Tử Dương sẽ mất kiên nhẫn, trong lúc tức giận bỏ đi tìm Tô Hy mà thôi.
Nếu đã sai từ bước đầu, Hà Diệp Nhu càng không muốn dễ dàng buông tay, cô ta nhất định sẽ không cho phép Tô Hy xuất hiện cản trở hai người họ.
- Vậy hứa với em, sau này đừng gặp Tô Hy nữa nha.
Trương Tử Dương chỉ cười nhưng không đáp, cũng không hứa hẹn gì cả, liền cúi xuống hôn lên môi cô ta. Hắn hiểu rõ con người Hà Diệp Nhu, cô ta đã nói vậy thì cũng có nghĩa là đã đồng ý nguôi giận rồi. Một người phụ nữ dễ dỗ dành như vậy, hơn nữa còn giúp hắn thoả mãn nhu cầu của bản thân, hắn sao có thể bỏ rơi cô ta được chứ?
Tô Hy là người thích hợp để yêu thương, còn Hà Diệp Nhu là kiểu người thích hợp để lên giường. Cho nên Trương Tử Dương nhất định sẽ không bỏ qua ai cả, hai tay ôm hai mĩ nhân không phải sẽ rất tuyệt vời sao?1
Hà Diệp Nhu không phản kháng nụ hôn của Trương Tử Dương, cô ta ban đầu cũng có chút e thẹn, sau đó lại nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của người đàn ông mình yêu. Nếu như dùng cơ thể có thể níu kéo được đàn ông, cô ta nguyện đáp ứng Trương Tử Dương tất cả.
...
Buổi sáng là thời điểm du͙© vọиɠ của đàn ông dồi dào nhất, Lục Thiên Quân nhìn người con gái xinh đẹp động lòng người đang nằm bên cạnh mình, anh không kìm lòng được mà hôn lên môi cô. Cô mơ màng đáp lại nụ hôn của anh, nhưng sau đó lại cảm giác có gì đó sai sai. Cô giật mình mở to con mắt ra, tức giận đấm lên người anh, muốn anh ngừng hành động lưu manh của mình lại:
- Đừng...
Lục Thiên Quân mỉm cười nhìn cô, anh không những không tha cho cô mà tay anh còn cố tình mò mẫm xuống bên dưới. Dưới chăn là cơ thể thiếu nữ mềm mại không chút mảnh vải che thân, khiến cho anh lưu luyến không thôi.
Tô Hy xấu hổ vô cùng, nhưng lại chẳng thể chống lại được sức lực của một người đàn ông trưởng thành. Đối với cơ thể của cô, anh dường như đã quen thuộc một cách thành thục, thành công khơi gợi kɧoáı ©ảʍ trong cô.
- Còn sớm mà, đợi anh ăn xong đã rồi rời giường cũng không muộn.
Ý tứ của Lục Thiên Quân quá rõ ràng, Tô Hy đương nhiên biết anh đang muốn gì. Cơ thể cô mềm nhũn vì những cái chạm thân mật của anh, cô không thể làm được gì khác, đành phải thoả hiệp với anh:
- Nhưng...nhưng anh nhẹ một chút thôi nha...
Thật ra...cô cũng rất thích. Dù có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, nhưng sự gần gũi thân mật của anh khiến cho cô lưu luyến, cô không nỡ từ chối anh. Đối với những chuyện này, cô chỉ như một tờ giấy trắng. Còn anh là người dẫn dắt, mang đến cho cô những kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm. Cô lần đầu được trải nghiệm, sợ hãi có, nhưng tò mò và hứng thú lại nhiều hơn. Với lại anh là chồng hợp pháp của cô, mĩ nam sáng sớm đã dâng đến trước miệng cô, cô không "ăn" cũng cảm thấy phí lắm!
Lục Thiên Quân cười mờ ám, đối với biểu hiện của cô, anh rất hài lòng. Anh khẽ cắn vành tai xinh xắn của cô, thấp giọng dỗ dành. Giọng nói của anh thật sự rất dễ nghe, như đang rót mật vào tai cô:
- Yên tâm, em sẽ nghiện!
...
Hôm nay Tô Hy không đi chung xe với Lục Thiên Viễn nữa, cô ghét cay ghét đắng tên Lục Thiên Viễn này. Mà dù cô có muốn đi cùng cậu ta thì Lục Thiên Quân cũng không cho phép, bởi vì anh đã ghim rồi! Anh ghim chuyện cô và Lục Thiên Viễn ở cùng nhau, anh không muốn cô chạm mặt em trai mình quá nhiều.
Lục Thiên Viễn đã 19 tuổi, là một thằng nhóc đã dậy thì thành công. Bởi vì cậu không còn nhỏ nữa, cho nên Lục Thiên Quân mới bất an như vậy.
Tô Hy mệt mỏi tựa người vào cửa xe, cả người như bị rút sạch sức lực. Cô nhìn nhìn con đường phố trước mặt mình đang bị bỏ xa dần ở phía sau, thầm mắng chửi Lục Thiên Quân trong lòng. Tất cả là tại anh khiến cho cô mệt như vậy, còn anh thì có vẻ như rất sảng khoái nhỉ? Tức chết đi được!
Lục Thiên Quân đích thân lái xe đưa Tô Hy tới trường, chốc chốc anh lại liếc nhìn cô, trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào.
- Sao rồi?
- Anh còn hỏi sao à, anh làm mà không tự biết được sao?
Tô Hy hờn giận trừng mắt nhìn anh, sau đó lại quay mặt đi. Anh liền mỉm cười, nắm lấy tay cô đan vào tay mình, dỗ dành:
- Được rồi, lần sau cho em "ăn" lại, để em toàn quyền "xử phạt" anh. Thế nào?
- Hừ!
Tô Hy hừ lạnh, vẫn không chịu nhìn anh. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, con người Lục Thiên Quân tuy nhạt nhẽo nhưng cũng biết dỗ dành phụ nữ phết. Nhất là về mảng đó, anh chính là một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú. Anh đẹp trai hoàn hảo như vậy, chắc là trước đây cũng đã từng có không ít tình nhân hay bạn gái nhỉ?
Không hiểu sao khi nghĩ về mấy thứ này, lòng cô lại vô cớ khó chịu. Anh đích thân lái xe đưa cô tới trường thế này, nhỡ đâu có mấy nữ sinh khác nhìn thấy thì sao? Cô có thể tưởng tượng được biểu cảm của mấy nữ sinh trong trường sau khi nhìn thấy anh sẽ thế nào, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Không được, anh là chồng cô, cô thể không cho phép mấy người kia nhìn thấy anh được. Cho nên, cô phải đề phòng vạn nhất:
- À, anh chỉ cần đưa em tới gần cổng là được rồi nha, em tự đi bộ vào trường.