Hàn Nhi hôm nay mặc trên người chiếc váy công sở màu trắng, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, ra dáng của một người phụ nữ thành đạt. Thời gian 8 năm cũng không khiến cho Hàn Nhi thay đổi quá nhiều, chỉ là bây giờ có nét trưởng thành hơn trước kia mà thôi.
Lần trước ở bữa tiệc, Lục Thiên Quân và Hàn Nhi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với nhau, bởi vì Tô Hy còn ở đó nên Lục Thiên Quân phải hết sức kiêng dè. Nhưng bây giờ thì trong phòng làm việc chỉ có hai người mà thôi.
Hàn Nhi nhìn Lục Thiên Quân rồi mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc, hai chân thon dài vắt lên nhau, chiếc váy ngắn chẳng thể nào che hết được da thịt trắng nõn nà:
- Em còn tưởng anh không chịu gặp em chứ.
Lục Thiên Quân buông bút xuống, đứng dậy và bước về phía sofa, nhưng cách Hàn Nhi một khoảng anh mới ngồi xuống. Khuôn mặt anh cũng chẳng tỏ ra quá nhiều cảm xúc, nhạt nhoà đáp lại:
- Cô là gì mà tôi phải tránh mặt?
Lần trước Hàn Nhi đã được lĩnh giáo thái độ lạnh nhạt của Lục Thiên Quân, giờ đây anh nói câu này, cô ta cũng không quá bất ngờ nữa. Cô ta lập tức chủ động tấn công, đứng dậy bước về phía anh, chạm tay lên áo sơ mi của anh:
- Thiên Quân, anh vẫn còn giận em sao? Lúc đó nhìn thấy anh và Tống Ái Vân, em mới kích động như vậy thôi. Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ là em đã hiểu lầm anh rồi. Cho nên suốt 8 năm qua, em luôn cố gắng để có thể bằng anh, quang minh chính đại quay trở lại bên anh. Em vẫn còn nhớ rõ lời hứa năm đó của anh, bây giờ em vẫn còn độc thân, là vì để chờ anh.
Hàn Nhi nói một câu dài như vậy nhưng Lục Thiên Quân cũng không tỏ ra quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, anh chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta, né tránh cái chạm của cô ta:
- Cô đã thấy rồi đó, tôi có vợ rồi.
Hàn Nhi không tin, cô ta không tin là Lục Thiên Quân không còn tình cảm gì với mình nữa. Anh luôn nói yêu cô ta sâu đậm, vậy thì 8 năm đó có là gì chứ?
Với lại người như anh, sẽ không dễ dàng yêu một người phụ nữ khác đâu. Hàn Nhi đã điều tra rồi, anh và Tô Hy mới chỉ kết hôn được 1 năm nay, sao có thể bằng cô ta cùng với anh lớn lên bên nhau?
- Anh có thể ly hôn với Tô Hy mà. Thiên Quân, em biết anh không hề yêu cô ta, anh đối với cô ta chỉ là vì muốn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng mà thôi. Cô ta còn nhỏ như vậy, thật sự hai người không thích hợp ở bên nhau.
Hàn Nhi đưa ra một câu khẳng định chắc nịch mà lần trước cô ta cũng đã to gan nói một lần, nhưng vì lúc đó có cả Tô Hy nên Lục Thiên Quân vô cùng tức giận. Nhưng bây giờ chỉ còn có hai người, cô ta càng không có gì phải kiêng dè.
Lục Thiên Quân nhìn Hàn Nhi chằm chằm không chớp mắt, cũng không vội nói gì cả. Hàn Nhi không biết rõ anh đang nghĩ cái gì, liền tiếp tục nói:
- Thiên Quân, em đã quay trở về thật rồi, em không còn đi nữa. Chúng ta trở lại như trước đi có được không? Thiên Quân, em thực sự yêu anh, bao năm qua tình cảm của em dành cho anh vẫn như vậy.
Ánh mắt Lục Thiên Quân trở nên lạnh nhạt dần, anh đứng dậy bước về phía cửa sổ, không nhìn Hàn Nhi:
- Cô đi đi, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hàn Nhi không phục, cô ta vẫn cố gắng bám theo Lục Thiên Quân:
- Thiên Quân, em yêu anh thật lòng mà. Anh nhất định vẫn còn yêu em, ánh mắt của anh đã nói cho em rõ điều này.
Lục Thiên Quân giận dữ quay lại nhìn Hàn Nhi, khuôn mặt lạnh lẽo tới cực điểm:
- Yêu cô ư, nếu là trước kia thì đúng là như vậy đó. Nhưng từ khi bé con xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi, tôi mới nhận ra yêu cô là quãng thời gian tôi ngu xuẩn cỡ nào. Vậy nên... cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Những lời nói vô tình tàn nhẫn của Lục Thiên Quân khiến cho Hàn Nhi ngỡ ngàng, cô ta đứng bất động ở đó, không muốn tin những gì mình vừa nghe là sự thật. Không thể nào, không có ai có thể thay thế được vị trí của cô ta ở trong lòng Lục Thiên Quân, Tô Hy càng không thể.
Hàn Nhi rưng rưng nước mắt nhìn Lục Thiên Quân, hy vọng rằng anh sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng anh chỉ lạnh lùng gọi cho thư ký:
- Kỳ Ninh, tiễn Hàn tổng về!
Anh cũng không bao giờ gọi tên của cô ta là Hàn Nhi nữa, mà gọi là hai từ "Hàn tổng" xa lạ. Hàn Nhi cứ thế để mặc cho Kỳ Ninh và hai người bảo vệ đưa đi, cô ta cố gắng ngoái đầu lại nhìn Lục Thiên Quân, nhưng vẫn không thể nào thăm dò được biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Lục Thiên Quân đã quay trở bàn làm việc, nhưng không còn tâm trạng để làm việc nữa. Anh dựa người lên ghế, giơ tay xoa xoa mi tâm, sau đó tiện tay kéo cà vạt xuống.
Tình cảm của anh đối với Tô Hy là gì, anh cũng không rõ nữa. Rõ ràng biết hôn nhân của anh và cô chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng ngắn ngủi, nhưng anh vẫn không thể ngăn được bản thân mình ngừng đối xử tốt với cô. Thấy cô buồn anh cũng buồn, thấy cô tủi thân anh càng xót xa hơn. Ban nãy Hàn Nhi nói anh không yêu cô, anh chỉ là vì nghĩa vụ nên mới đối tốt với cô mà thôi.
Là như vậy sao, thứ tình cảm đó rốt cuộc có phải tình yêu hay không? Và còn, cô đối với anh có tình cảm thế nào?
Những câu hỏi này thật khiến cho Lục Thiên Quân đau đầu, anh cầm điện thoại lên định bụng gọi điện cho Tô Hy, nhưng khi bấm vào danh bạ, anh lại khựng lại một hồi, sau cùng không gọi nữa.
Tô Hy có lẽ sẽ không nghe điện thoại của anh đâu, giờ này cô còn đang vui vẻ với Lục Thiên Viễn cơ mà. Anh gọi điện cũng vô ích.
...
Vài ngày sau...
Tô Hy không về nhà chồng mà ở nhà mẹ đẻ với lí do và nhớ nhà, còn Lục Thiên Quân thì đi công tác nên không càng không về nhà. Căn nhà của Lục gia ít tiếng nói hẳn, Lục Thiên Hạo và Thẩm Tuệ liền hỏi chuyện Lục Thiên Viễn:
- Thiên Viễn, con có nghĩ liệu hai đứa nó cãi nhau không?
Trong chuyện này, Lục Thiên Viễn cũng là người thứ ba biết rõ mọi chuyện, nhưng vì sợ bố mẹ sẽ lo lắng này nọ nên anh lập tức nói dối:
- Chắc không đâu, bình thường hai người họ rất yêu thương nhau mà, sao mà cãi nhau được?
Đúng vậy, biểu hiện của Lục Thiên Quân và Tô Hy thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay cả hai cùng vắng nhà khiến cho ông bà Lục đều lo lắng, không yên tâm chút nào.
Với lại bây giờ bà nội vẫn đang ở bệnh viện, ngày nào cũng mong chờ được nhìn thấy con của Lục Thiên Quân và Tô Hy ra đời. Nhưng Tô Hy vẫn còn đang học đại học, thật khiến cho người khác khó xử.
Tại trường đại học...
Cuối cùng cũng qua kì thi cuối kì rồi, nhà trường chuẩn bị mở lễ kỉ niệm thành lập trường chung với dạ tiệc cuối năm, sau đó sẽ được nghỉ đông và nghỉ tết một thời gian dài.
Tối nay chính là dạ tiệc, cho nên Tô Hy về nhà từ sớm để chuẩn bị váy dạ hội. Cô và Ngụy Ni đã hẹn nhau 6 rưỡi cùng có mặt tại bữa tiệc rồi, bây giờ vẫn còn sớm chán.
Mẹ cô Phù Tâm thấy cô vẫn còn ở lại, liền nghi hoặc hỏi cô:
- Hy Hy, đừng nói là con định ở nhà cho tới khi qua kì nghỉ nha. Nói đi, Lục Thiên Quân đó làm gì có lỗi với con đúng không?
Mấy ngày nay Phù Tâm cũng nghĩ về chuyện này rồi, bà cứ tưởng Tô Hy chỉ định về nhà một hai ngày gì đó thôi. Nhưng bây giờ đã lâu như vậy, thật khiến cho bà nghi ngờ.
Tô Hy nghe thấy mẹ mình nói vậy, lập tức lắc đầu:
- Không phải đâu ạ, Thiên Quân đối với con rất tốt.
Lục Thiên Quân đối với Tô Hy rất tốt, thật sự tốt tới nỗi không có chỗ nào để chê. Nhưng vấn đề là ở cô mà thôi, là cô muốn tránh mặt anh một thời gian. Kì nghỉ dài như vậy, cô cũng muốn giành nhiều thời gian để ở bên bố mẹ đẻ của mình. Tính ra thì từ lúc Tô gia xảy ra biến cố đến giờ, cô mới có dịp được về nhà. Đã hơn 1 năm trôi qua rồi, thời gian nhanh thật đấy.
Tuy Tô Hy nói vậy nhưng vẫn không thể nào gạt đi sự nghi hoặc của Phù Tâm, bố cô Tô Thức thấy vậy liền lên tiếng bênh vực cô:
- Con bé đã lâu không về nhà, nó chỉ ở lại có kì nghỉ thôi mà. Bà này cứ nói thế.
Rồi ông lại quay sang Tô Hy, cất giọng yêu thương:
- Hy Hy, con thích ở nhà thì cứ ở, muốn ở bao lâu cũng được. Chừng nào thằng bé Thiên Quân không tới đón con thì con không cần về đó đâu.
Tô Hy mới 19 tuổi, còn chưa học xong chương trình đại học, lấy chồng đối với cô đã là thiệt thòi rồi. Thời gian qua Tô Thức biết Lục Thiên Quân đã giúp đỡ Tô gia và cả Tô thị rất nhiều, có lẽ đây cũng chính là lí do mà con gái ông phải kết hôn.
Nhưng là Lục Thiên Quân nên Tô Thức vô cùng tin tưởng, giao Tô Hy lại cho anh chăn sóc.
Tô Hy nhìn bố mình, sống mũi cay xè. Cô bước lại ôm lấy cả bố và mẹ, nũng nịu nói:
- Bố mẹ cứ yên tâm, không cần lo lắng cho con đâu. Con lớn rồi, con sẽ tự biết chăm sóc tốt cho bản thân mà.
- Con bé này, có 19 tuổi thôi lớn gì chứ.
Cũng sắp tới sinh nhật 20 tuổi của Tô Hy rồi, giá như những biến cố không xảy ra thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn hồn nhiên vui tươi học đại học, cũng không cần gánh nặng trách nhiệm của Tô gia ở trên vai như vậy.
Phù Tâm và Tô Thức thương lắm, chỉ mong sao Lục Thiên Quân có thể đối tốt với Tô Hy, không phụ lòng cô là được.