Buổi tối, tại dạ tiệc...
Tô Hy và Ngụy Ni cũng được gọi là tới sớm nhất, vì 7 rưỡi dạ hội mới chính thức bắt đầu. Như Tô Hy đã nói từ trước thì hôm nay cô đã lập kế hoạch nhỏ để tính sổ tới Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương. Từ cái lần cô bị bắt cóc đó, cô vẫn chưa có dịp để trả đũa lại Hà Diệp Nhu. Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt thích hợp, có cả sự có mặt của tất cả học sinh trong trường nên mọi chuyện chắc chắn sẽ rất thú vị.
Thời điểm thích hợp, thời gian cũng phù hợp. Những lần trước Tô Hy đã quá nhân từ nên Hà Diệp Nhu mới không biết hối cải. Mấy dạo gần đây tuy cô ta không xuất hiện, nhưng Tô Hy biết rõ cô ta nhất định vẫn chưa bỏ cuộc. Lần trước bọn người Kha Hách bắt cô nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ, Hà Diệp Nhu chắc tức giận lắm.
Ngụy Ni đã sớm tò mò từ lâu rồi, cô ấy lần này không thể nhịn được nữa nên đã hỏi chuyện Tô Hy:
- Tiểu Hy Hy, rồi cậu định làm thế nào, tiết lộ cho mình đi được không?
Tô Hy nhìn Ngụy Ni rồi mỉm cười, ghé vào tai nói nhỏ với cô ấy:
- Hôm nay mình giả danh Trương Tử Dương để hẹn Hà Diệp Nhu tới, cô ta vẫn còn có tình cảm sâu đậm với Trương Tử Dương nên chắc là sắp tới rồi đó.
Tuy là có cãi vã nhau đủ thứ, nhưng Tô Hy có thể nhìn ra Hà Diệp Nhu đối với Trương Tử Dương là thật lòng, còn Trương Tử Dương lại là một tên tra nam chính hiệu. Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ kiên quyết khuyên nhủ Hà Diệp Nhu nên buông bỏ tên Trương Tử Dương chẳng ra gì kia. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, không thể nào quay trở lại như trước nữa. Cô ta đã thích Trương Tử Dương như vậy, cô sẽ giúp cô ta một tay.
Nghe Tô Hy nói vậy, hai mắt Ngụy Ni sáng lên, cô ấy liên tục gật gù:
- À, thì ra là vậy.
Hà Diệp Nhu bây giờ đã bị khai trừ khỏi trường đại học rồi, đối với một người rất coi trọng mặt mũi như cô ta thì việc bị bẽ mặt là một việc rất nghiêm trọng. Tô Hy chính là muốn Hà Diệp Nhu tới gặp Trương Tử Dương nhưng lại bị hắn ta từ chối, với tính cách của hai người thì nhất định sẽ cãi nhau một trận to, và tất cả mọi người đều sẽ chú ý tới hai người họ. Sau đó, Tô Hy sẽ tung ra một đòn quyết định cuối cùng, khiến cho hai người họ bẽ mặt toàn tập.
Mặt mũi đối với Hà Diệp Nhu như là sinh mạng, như vậy cũng đủ để khiến cho cô ta không bao giờ dám ngóc đầu lên nữa. Đó cũng là sự khoan dung cuối cùng mà Tô Hy giành cho cô ta, cô không làm gì tổn hại tới tính mạng của cô ta, cô chỉ muốn dùng việc này để cảnh cáo cáo ta mà thôi.
Tô Hy lại đưa cho Ngụy Ni một cái USB, nhờ vả cô ấy:
- Lát nữa mình nhờ cậu đưa cái này lên máy chiếu nha, trong này là một bộ "phim tài liệu đặc sắc" của Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương.
Ngụy Ni gật đầu, hứa chắc nịch với Tô Hy. Tuy không biết trong USB có những gì, nhưng Tô Hy đã nói là một bộ phim đặc sắc thì Ngụy Ni lại phải hóng hớt thôi. Ngụy Ni quen biết với bên bộ phận trình chiếu nên đi nhờ họ giúp một chút cũng không phải quá khó khăn hay gì.
Nói chuyện được một lúc, Tô Hy buồn vệ sinh nên đi vệ sinh một lát, kêu Ngụy Ni đứng đây chờ. Lúc đó cô đi ngang qua hành lang, thấy Trương Tử Dương đang ở cuối hành lang làm cái gì đó mờ ám. Hắn quay lưng lại nên không nhìn thấy cô, với lại giờ này còn sớm nên chắc hắn không nghĩ cô sẽ tới sớm như vậy, không thấy hắn ta đề phòng gì.
Tô Hy chỉ nhìn lướt qua một chút rồi nhanh chóng rời đi, tránh để cho Trương Tử Dương nhìn thấy mình. Gã xảo quyệt này, chắc chắn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu, cô vẫn nên đề phòng một chút vậy.
Trong lúc đi vệ sinh, Tô Hy lại không nhịn được mà lấy điện thoại ra nhìn lên màn hình chằm chằm một hồi. Đã gần 1 tuần trôi qua rồi, cô và Lục Thiên Quân không có liên lạc gì. Chẳng nhẽ việc cô ở lại nhà mẹ đẻ lâu như vậy mà anh cũng không chút mảy may quan tâm sao?
Lẽ ra đây chính là điều cô mong muốn, cô muốn tránh xa khỏi anh, muốn anh đừng quan tâm tới cô nữa. Nhưng khi đạt được mục đích rồi thì cô lại buồn, lại cảm thấy trái tim xót xa mất mát. Cô không ở nhà, chắc bây giờ anh đang vui vẻ bên Hàn Nhi đúng không?
Bấm vào danh bạ nhưng Tô Hy chỉ ngắm nhìn số điện thoại của Lục Thiên Quân hồi lâu mà không bấm gọi. Lúc cô đứng dậy xả nước thì ngón tay lại vô tình bấm vào nút gọi lúc nào mà cô không hay. Cô cứ thế thản nhiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, không để ý điện thoại nữa.
Nhưng đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Hy chính là Trương Tử Dương, hắn chặn đường cô ở lối ra phòng vệ sinh. Giờ này đang ít người nên hắn chẳng kiêng dè gì, lập tức tiến lại gần cô.
Hành động đột ngột của hắn khiến cho cô có chút hoảng hốt, theo bản năng mà lùi lại về phía sau. Bây giờ ở nhà vệ sinh vắng vẻ, hắn ta định làm gì?
- Hy Hy, em cũng biết là anh đang chờ em mà đúng không? Cho nên, em mới tới đây để gặp anh!
Tô Hy khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt tỏ rõ ra sự chán ghét, cô lạnh nhạt đáp:
- Đừng ảo tưởng, tôi chỉ đi vệ sinh thôi. Tránh ra!
Nhưng cơ hội hôm nay khó khăn lắm mới có được, Trương Tử Dương làm sao có thể dễ dàng để cho Tô Hy đi như vậy chứ? Trong suy nghĩ của hắn bây giờ chỉ có duy nhất một việc, đó là nếu như chiếm được Tô Hy rồi thì cô sẽ là của hắn.
Hắn đột ngột chồm lấy người cô, ghì chặt hai vai cô, ánh mắt trở nên điên cuồng:
- Hy Hy, giờ này ít người như vậy, chúng ta ở trong đây vui vẻ một chút cũng chẳng ai biết đâu. Em nên ngoan ngoãn nghe lời một chút đi!
Tô Hy nhíu mày, dùng sức giãy giụa khỏi Trương Tử Dương. Cái chạm của hắn ta khiến cho cô kinh tởm tột độ, cô lớn tiếng quát:
- Cút ra, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.
- Ha, Hy Hy à, em nghĩ mình bây giờ còn sự lựa chọn nào khác ư? Em đã rơi vào tay anh rồi, em không thoát được đâu. Anh sẽ khiến cho em sung sướиɠ nhất có thể, xem xem dáng vẻ dâʍ đãиɠ đó của em lúc đó sẽ thế nào ha?
Trương Tử Dương cười như điên rồi lôi Tô Hy vào bên trong phòng vệ sinh, Tô Hy dùng sức phản kháng lại, đá mạnh vào nơi giữa hai chân của hắn. Đau đớn đột ngột nên hắn ôm lấy "của quý" lăn xuống đất, kêu lên một tiếng thảm thiết:
- Chết tiệt, cái con tiện nhân này, cô dám đánh tôi?
Tô Hy lúc này từ từ bình tĩnh lại, từ trên cao cô nhìn xuống Trương Tử Dương, hai tay khoanh lại, cất giọng châm biếm:
- Hổ không ra chiêu mà nghĩ là mèo sao? Tưởng chị đây dễ bắt nạt lắm à?
Trước đây Tô Hy đã từng thảm hại cỡ nào dưới tay của Trương Tử Dương, cô đều rõ hơn ai hết. Bây giờ cô không còn là cô ngốc lúc đó nữa đâu, đối với loại người mặt dày như Trương Tử Dương thì nhất định phải dùng biện pháp mạnh.
Tô Hy cũng biết một chút võ phòng thân, tới giờ vừa hay có thể sử dụng.
Trương Tử Dương nằm dưới đất, khuôn mặt tái mét lại, hắn vẫn không quên trừng mắt nhìn Tô Hy:
- Tiện nhân, cô nghĩ tôi chỉ có thế thôi à? Bây giờ còn cười được thì cứ cười đi, lát nữa cô không thể cười được nữa đâu.