Tô Hy được Peter đưa tới một nhà vệ sinh công cộng gần đó. Quãng đường từ chỗ bị giam tới nhà vệ sinh công cộng không xa, nhưng nơi đây có vẻ như rất vắng người, chủ yếu là nơi người bản địa sinh sống.
Tuy gọi là nhà vệ sinh công cộng nhưng cũng không được sạch sẽ cho lắm, nói thẳng ra thì Tô Hy chưa bao giờ bước vào nhà vệ sinh mà nó mất vệ sinh như vậy. Nhưng vì đại cục trước mắt, cô ráng nhịn thôi.
Peter ở bên ngoài không hề kiên nhẫn chờ chút nào, cứ cách một vài phút là lại giục Tô Hy nhanh lên. Đồng ý đưa cô tới đây để đi vệ sinh nặng là quyết định mạo hiểm nhất của hắn rồi, hắn cũng có chút hối hận vì đã mềm lòng như vậy. Nhưng mà hắn đứng ở đây, cô muốn trốn thoát cũng không thể. Nơi này vắng người như vậy, cứ coi như là cô muốn trốn đi, nhưng cô trốn đi đâu được?
Càng cố gắng bỏ chạy thì chỉ càng cho thấy sự ngu xuẩn mà thôi, vô ích cả.
Tô Hy ở bên trong đang tận lực nghĩ cách làm thế nào để liên lạc với Lục Thiên Quân đây, bây giờ Peter đứng ở bên ngoài canh chừng, cô căn bản không thể làm gì được, cũng không dám manh động. Suy nghĩ một chút, cô quyết định liều mạng một phen:
- Peter, tôi... tôi đau bụng quá. Hình như là tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi...
Tô Hy nói vọng ra, trong lòng thầm hy vọng rằng Peter sẽ để ý tới mình. Nếu cách này không thành công, cô chỉ còn cách chấp nhận số phận mà thôi.
Đứng ở ngay bên ngoài, Peter nghe Tô Hy nói câu này thì có hơi sững người lại, sau đó hắn lại làm ngơ đi:
- Thì sao? Đi nhanh lên còn trở về, nếu không thì đừng có trách tôi!
Tô Hy biết Peter không phải một người dễ lừa, nhưng cô cũng không thể bỏ cuộc. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng diễn tiếp:
- Nhưng mà... tôi khó chịu lắm, không có cái ấy, nó cứ chảy ra hoài. Xin anh, giúp tôi thêm một lần này thôi có được không?
Tô Hy nói một cách thống khổ, cô chỉ hy vọng có thể khơi gợi được chút lòng thương cảm của Peter. Để nói ra một câu xấu hổ như vậy với một người đàn ông lạ, cô đã phải rất cố gắng để diễn cho tròn vai. Đến cả Lục Thiên Quân, cô còn chưa dám nhờ anh vấn đề tế nhị này bao giờ.
Peter nghe xong câu nói của Tô Hy thì lại đứng đơ người ra một vài giây, kỳ kinh nguyệt của phụ nữ phiền phức đến thế sao? Tuy không hiểu rõ về phụ nữ nhưng hắn cảm thấy chuyện này có vẻ như không giống đùa, nếu là vậy... cứ chảy suốt như thế cũng cảm thấy hơi ghê ghê thật. Bản thân hắn còn cảm thấy khó chịu thay chứ đừng nói đến Tô Hy, người trực tiếp phải trải qua.
Phân vân chần chừ mãi, Peter mới hắng giọng đáp lại:
- Cái gì?
Tô Hy liền trả lời, giọng điệu vẫn rất là khổ sở:
- Cái đó gọi là... băng vệ sinh ý, không biết ở nơi này có bán không. Nhưng mà, xin anh hãy giúp tôi một chút ạ, tôi sẽ ở đây chờ anh mà.
Khoé môi Peter giật giật, hắn vẫn do dự, chất vấn lại Tô Hy:
- Vì sao tôi phải tin cô? Ai mà đảm bảo được cô sẽ không đi đâu linh tinh chứ?
- Nơi này rộng lớn lại còn vắng vẻ, giả sử tôi có chạy trốn thì biết trốn đi đâu? Tôi không quen ai cũng không biết rõ đây là nơi nào, làm vậy chỉ càng thêm phí sức mà thôi.
Tô Hy lấy lí lẽ ra để thuyết phục Peter, ngay từ lần đầu gặp hắn, cô đã có cảm giác như hắn không giống với mấy người khác. Với lại so với những người bản địa, hắn còn đỡ hơn bọn chúng rất nhiều. Hiện giờ cô đang đặt hết niềm hy vọng vào hắn, chỉ mong hắn có thể rủ lòng từ bi, tha cho cô một lần.
Mà cho dù cho hắn không làm vậy, Tô Hy vẫn có thể hiểu được rằng hắn chỉ là người làm thuê thôi, có nhiều chỗ rất khó xử. Cô chỉ cần tìm cách để câu thời gian, liên lạc với Lục Thiên Quân mà thôi, và cô sẽ không bỏ trốn. Nếu bỏ trốn, không những không thành mà còn khiến Peter bị liên lụy, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Chuyện mạo hiểm như vậy, cô không dám đánh cược mà trong tay không có phần thắng.
Peter bị những lí lẽ của Tô Hy làm cho á khẩu, với lại đối với Tô Hy, hắn luôn cảm thấy bản thân mình trở nên mềm lòng hơn. Cô nói đúng, giờ này cô bỏ trốn thì cô chạy đi đâu được chứ? Thôi vậy, dù sao cô cũng đang khổ sở, giúp đỡ một lần nữa chắc cũng không sao đâu.
- Nhưng mà, phụ nữ các cô tới ngày kinh nguyệt khó chịu lắm sao? Không thể nhẫn nhịn được thêm à?
Sau cùng, Peter vẫn thắc mắc một câu, đành lên tiếng hỏi Tô Hy. Hỏi xong câu này, hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt nóng bừng bừng.
Cái quái gì đây chứ, hắn xấu hổ ư? Không thể nào, đây không phải là cảm giác xấu hổ, chỉ là tò mò nên mới hỏi thôi. Đúng vậy, chính là như thế!
Tô Hy vẫn vô cùng kiên nhẫn, cười miễn cưỡng giải thích:
- Đúng vậy, phụ nữ vào những ngày này thì chảy rất nhiều máu, rất khó chịu. Anh cũng thấy đó, tôi đang phải chịu đựng cơn đau bụng đến tháng này. Cho nên, anh có thể nhanh lên một chút được không, tôi sắp không nhịn nổi rồi.
Cái tên Peter này, thắc mắc gì mà lắm dữ. Bộ, hắn ta tìm hiểu để về chăm sóc bạn gái hay vợ à?
Tô Hy thầm nghĩ trong lòng, nhưng cô cũng không dám manh động, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Peter dường như đã tin hoàn toàn rồi, hắn gật gù rồi mới đưa ra quyết định:
- Được rồi, cô chờ tôi ở đây, tuyệt đối không được đi đâu đó. Cô mà dám giở trò, đừng trách tôi không khách sáo!