Tô Hy chậm chạp đi theo Tư Mã Lộc đến phòng làm việc của Lục Thiên Quân, trong lòng vô cùng lo lắng. Hôm nay cô không những không trả lời tin nhắn của anh mà còn đi làm muộn, không biết lát nữa anh định trách phạt cô thế nào đây?
Cô kéo chặt áo khoác lại, cố gắng che đi chiếc váy mà sáng nay Ngụy Ni chọn cho mình. May mà cô còn có áo khoác để khoác vào, ngày hôm nay cô nhất định sẽ không cởϊ áσ khoác ra đâu, dù cho trong phòng có điều hoà đi chăng nữa.
Tới nơi, Tô Hy hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, bên trong lập tức truyền tới giọng nói quen thuộc của Lục Thiên Quân. Cô bước vào, anh đã chống hai tay lên cằm chờ cô sẵn rồi. Cô chột dạ, vội vã nhận tội trước:
- Thiên Quân, em... em xin lỗi, em không cố ý tới muộn đâu, với lại sáng nay lúc em dậy đã muộn lắm rồi, cho nên lúc đó mới trả lời lại tin nhắn của anh được.
Nhìn Tô Hy hoảng loạn mà thành thật nhận lỗi, khoé môi Lục Thiên Quân khẽ cong lên cười. Anh đột ngột đứng dậy bước về phía cô, cô lo lắng mà nuốt một ngụm nước bọt, lùi về sau một bước. Anh định làm gì chứ, sao tự nhiên lại bước qua đây?
Tới khi Lục Thiên Quân dừng bước lại thì lưng Tô Hy đã chạm vào bức tường cuối cùng trong phòng, cô hoàn toàn bị anh bao vây lại, nằm trong sự kiểm soát của anh. Cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Lục Thiên Quân không nhịn cười nổi nữa, anh bật cười thành tiếng, giơ tay lên nâng cằm cô, ép cô phải nhìn mình:
- Bé con, anh có ăn thịt em đâu mà sợ?
- Á?
Tô Hy tỏ ra kinh ngạc, há hốc mồm nhìn Lục Thiên Quân. Điệu bộ này của anh không giống như là anh đang giận cô, chẳng nhẽ là do cô lo lắng quá nhiều rồi sao?
Lục Thiên Quân mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, thấp giọng quan tâm hỏi:
- Đêm qua không ngủ được hay sao mà dậy muộn thế? Có thấy mệt chỗ nào không?
Những câu hỏi quan tâm của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy vô cùng cảm động, cô liền bất chấp mà ôm chầm lấy anh, nũng nịu:
- Chỉ tại Ngụy Ni không gọi em, nên em mới ngủ quên thôi. Em còn sợ anh sẽ trách em, doạ chết em rồi!
Lục Thiên Quân cũng biến từ bị động thành chủ động, vòng tay ôm Tô Hy vào lòng, cảm nhận sự mềm mại của cô. Cách một lớp áo khoác dày nhưng ôm cô thế này cảm giác đầy đặn hơn, ôm rất thích.
Lục Thiên Quân lại đột ngột hỏi:
- Lạnh lắm sao, ở trong phòng rồi còn mặc áo khoác dày như vậy. Để anh tăng nhiệt độ điều hoà lên nhé?
Tô Hy nghe vậy có hơi hốt hoảng, vội vã lắc đầu không muốn. Nhiệt độ hiện tại trong phòng là ấm lắm rồi, với lại trời mùa xuân cũng không phải là quá lạnh. Tăng nhiệt độ thêm nữa, cô sẽ nóng chết mất. Hôm nay cô đã xác định là không cởϊ áσ khoác ra rồi, không muốn để cho anh tăng thêm nhiệt độ đâu.
Lục Thiên Quân thấy cô lắc đầu không chịu thì cũng không miễn cưỡng nữa, liền buông cô ra, dịu dàng nói với cô:
- Hôm nay em ở lại đây làm việc đi, anh muốn xem tiến độ công việc của em thế nào, tiện thể cũng giúp được em chỉnh sửa sai sót.
Lục Thiên Quân cho phép Tô Hy tới thực tập, đương nhiên sẽ là anh đích thân hướng dẫn công việc cho cô rồi. Bình thường mấy ngày nay vẫn là như vậy, nhưng hôm nay trong phòng làm việc của anh "ấm" quá, cô không dám ở lại, sợ sẽ nóng quá mà đổ mồ hôi. Bây giờ chiếc áo khoác mà cô đang mặc đã dày lắm rồi, cộng thêm cả điều hoà nữa thì chẳng khác nào là mùa hè. Không được rồi, cô vẫn nên quay lại chỗ làm việc dành cho nhân viên, ít ra ở đó điều hoà dùng để lắp đặt cho cả một gian phòng lớn, sẽ phân tán nhiệt độ hơn là trong phòng làm việc của anh, quá mức "ấm áp" rồi.
- Không cần phiền tới anh đâu, em quay lại gian phòng làm việc của mình là được rồi. Anh còn bận nhiều việc mà, không nên lúc nào cũng kè kè bên em như thế, không hay đâu. Với lại người ta sẽ nói này nói nọ, nói em được anh thiên vị đó.
Tô Hy nói rất có lí, nhưng Lục Thiên Quân căn bản là không quan tâm tới những thứ này. Có anh ở đây, anh sẽ không cho phép những người kia nói xấu cô đâu mà lo. Với lại, mấy nhân viên ngoài kia có vẻ rất biết ơn và tôn trọng cô, đó là điều hiển nhiên rồi. Không có cô, có khi bọn họ đã bị đuổi việc từ lâu.
- Không sao, em cứ ở lại đi. Em là vợ anh, chẳng nhẽ anh không được phép thiên vị em?
- Nhưng...
Tô Hy vẫn cố gắng cố chấp, tới nỗi đổ cả mồ hôi ra vì nóng và căng thẳng. Lục Thiên Quân thấy vậy thì bật cười, giơ tay giúp cô lau đi mồ hôi trên trán:
- Nóng tới vậy rồi mà còn mặc áo khoác dày như thế, để anh giảm nhiệt độ nhé?
Không biết lí do vì sao Tô Hy không muốn cởϊ áσ khoác ra, nhưng Lục Thiên Quân cũng không thể để cho cô chịu nóng được. Thế thì anh sẽ chịu lạnh một chút, giảm nhiệt độ điều hoà vậy.
Tô Hy vội vã lắc đầu. Hôm nay Lục Thiên Quân không mặc nhiều, chỉ có áo vest và áo sơ mi mỏng bên trong mà thôi, giảm nhiệt độ thì nhỡ anh bị cảm thì sao? Cái thời tiết mùa xuân này không quá nóng cũng không quá lạnh, để nhiệt độ hiện tại là thích hợp nhất rồi, giảm thêm thì sẽ rất lạnh đó.
Là vì suy nghĩ và lo lắng cho Lục Thiên Quân, Tô Hy quyết định hy sinh bản thân mình vì anh vậy. Cô khẽ đẩy anh ra, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, bước về phía bàn làm việc của mình đã được anh chuẩn bị sẵn:
- Không cần đâu, em hơi nóng một xíu thôi, cởϊ áσ khoác ra sẽ đỡ hơn ấy mà. Vậy thì em sẽ ở lại đây, anh cũng làm việc của anh đi ha...
Nói rồi cô từ từ cởϊ áσ khoác ra, vắt lên ghế, sợ rằng ánh mắt của anh đang nhìn mình chằm chằm nên cô vội vã vùi đầu vào màn hình máy tính, vờ như không quan tâm trời đất nữa.
Nhưng không biết từ khi nào Lục Thiên Quân đã xuất hiện bên cạnh cô, đột ngột lên tiếng khiến cho cô giật mình:
- Bé con, đây là bù đắp mà hôm qua em nói sao?