(159)
Vết thương ngoài da dù có sâu thế nào cũng có thể khỏi, chỉ là nó vẫn sẽ để lại sẹo mà thôi. Nhưng vết thương trong lòng, làm sao có thể chữa lành được đây?
…
1 năm sau, Tô Hy hạ sinh đứa con thứ hai, cô và Lục Thiên Quân cũng đã tiến tới một hôn lễ long trọng nhất. Như lời hứa của Lục Thiên Quân, anh cuối cùng cũng có thể bù đắp lại cho cô một hôn lễ mà cô mong muốn rồi.
Lục Thiên Quân năm nay đã 36 tuổi, anh đang ở độ tuổi đỉnh cao nhất của cuộc đời, sự nghiệp thì đi lên như diều gặp gió. Mặc dù Mafia luôn cạnh tranh, nhưng anh cũng không tổn thất gì nhiều. Với lại anh hiện tại cũng tạm gác lại tất cả công việc, giành hết thời gian chăm sóc con và vợ rồi, còn rảnh đâu để “chơi đùa” với bọn Mafia chứ?
Đêm nay, cô không ngủ cùng anh mà ngủ cùng với ba đứa con, quả thực khiến cho anh ấm ức vô cùng. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo anh yêu cô nhiều tới vậy?
- Mẹ ơi, em bé ngủ rồi sao?
Anne sau khi trở về Lục gia đã đổi tên thành Lục Nghi Tuyết, còn bé trai mới sinh đặt tên là Lục Nghi Hàm. Con bé bây giờ đã không còn xa lánh bố như trước nữa, cũng trở nên hoạt bát hơn, giao tiếp với người ngoài nhiều hơn. Đối với em trai nhỏ của mình, Anne rất yêu thương em.
- Ừm, em bé ngủ rồi, hai con phải giữ trật tự nghe chưa?
Nói rồi, Tô Hy lại quay sang nhìn Thượng Hàn, thằng bé tuy ít nói nhưng vẫn rất nghe lời Tô Hy, liền gật đầu.
Anne rất thích chơi với Thượng Hàn, cả hai bé thân nhau rất nhanh, Thượng Hàn cũng chỉ hay mở miệng nói chuyện với Anne nhiều mà thôi. Nhìn thấy Thượng Hàn có chuyển biến tích cực, Tô Hy thực sự rất vui.
Sau khi bé con ngủ say ở trong nôi, Tô Hy mới dắt hai con lớn lên giường, mở sách ra kể chuyện tổ tích cho con nghe. Cô hiểu phải dành thời gian cho con thật nhiều, để cho con biết đối với bố mẹ các con rất quan trọng, và đều quan trọng như nhau.
Thượng Hàn tuy không phải con ruột của cô, nhưng cô và Lục Thiên Quân đều rất yêu thương thằng bé, coi thằng bé như con ruột của mình.
Những chuyện trước đây ở trường mẫu giáo, cô cũng không thể trách những đứa nhỏ không hiểu chuyện kia được. Thật ra con cái thế nào đều là do bố mẹ chúng dạy dỗ, bố mẹ chúng nói chúng xa lánh Thượng Hàn, bảo chúng là Thượng Hàn không có bố, hay còn nói là Ngụy Ni vì sinh con nên mới nghỉ học, bọn nhỏ cũng chỉ nghe theo mà thôi.
Tô Hy luôn nói với Thượng Hàn rằng, không nên oán trách hay ôm thù bất kì ai cả. Kẻ xấu, nhất định sẽ bị báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cũng giống như bố ruột của Thượng Hàn, bây giờ chẳng phải đang gặp báo ứng đấy sao?
…
Từ sau khi Ngụy Ni qua đời, trí nhớ của Lục Thiên Viễn cũng đã hồi phục lại một cách đầy kỳ tích, đây cũng chính là hình phạt mà ông trời ban cho anh. Lúc đó anh thật sự rất đau khổ, thậm chí còn có ý định đi theo cô ấy, cũng may là mọi người trong nhà kịp ngăn lại.
Lục Thiên Viễn thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn mặt con nữa, anh chỉ có thể giao con lại cho vợ chồng Lục Thiên Quân, còn bản thân mang theo di ảnh của Ngụy Ni, thay cô hoàn thành tâm nguyện là đi vòng quanh khắp thế giới này.
Đã 1 năm trôi qua, Lục Thiên Viễn đi được rất nhiều nơi, mỗi lần dừng chân lại đều cảm nhận được sự cô đơn đến thấu xương, anh luôn tự trừng phạt bản thân mình thật nhiều. Không có đêm nào anh ngừng dằn vặt, ngừng tự trách bản thân mình cả. Mỗi lần đau đớn, anh đều sẽ cứa vào cổ tay, cảm nhận lại nỗi đau mà Ngụy Ni đã phải chịu đựng.
Chuyến này, anh đưa cô tới Na Uy, ngắm cực quang…
Đêm đến, Lục Thiên Viễn ngồi cùng với di ảnh của Ngụy Ni, cùng ngước lên ngắm nhìn cực quang trên bầu trời:
- Tiểu Ni, anh đã tới những nơi mà em muốn tới rồi, em nói xem có đẹp không nào?
Vừa nói, Lục Thiên Viễn rót rượu vào ly của mình, rồi lại rót sang ly ở trước mặt di ảnh:
- Chúng ta cạn một ly nha!
Lục Thiên Viễn nâng ly rượu lên, uống một hớp cạn. Vị rượu cay nồng nuốt xuống, khiến cho anh cảm thấy lâng lâng. Anh vẫn tiếp tục uống như vậy, cho tới khi say nhèm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được Ngụy Ni đang đứng trước mặt mình, nụ cười đẹp đẽ mãi không bao giờ nhạt nhòa:
- Tiểu Ni, em tới đón anh đúng không? Em có biết anh chờ em bao lâu rồi không, hả?
Lục Thiên Viễn đang chìm trong cơn say, hoa mắt nhìn thấy hình ảnh của Ngụy Ni đang mỉm cười với mình. Đã 1 năm trôi qua, anh luôn mong ước có thể được gặp cô một lần trong mơ, nhưng hình như cô vẫn còn rất giận, đến cả báo mộng cũng không thèm.
Anh biết mình chẳng có tư cách yêu cô, càng không có tư cách để trách móc cô. Là lỗi của anh, cho nên cô mới đi xa như vậy, xa tới nỗi không thể với tay được nữa.
Lục Thiên Viễn cũng không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu rượu, cuối cùng anh cũng gục ngã xuống bàn, say xỉn.
…
Vài ngày sau, ở Lục gia nhận được một cuộc gọi từ quốc tế. Người nhận điện thoại chính là Tô Hy. Sau khi kết hôn, Lục Thiên Quân chẳng cho cô làm gì cả, cả ngày chỉ bắt cô ở nhà ăn chơi mà thôi. Cô buồn chán vô cùng, nhưng cũng không thể cãi lại anh được:
- Alo, Lục gia xin nghe ạ!
Tô Hy uể oải ngáp ngủ, nhưng thông tin tiếp theo khiến cho cô đơ người trong giây lát, chấn động:
- Chúng tôi là cảnh sát, gọi điện muốn báo cho người nhà một tiếng. Vào khoảng 1 giờ 32 phút sáng nay theo giờ quốc tế, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của nạn nhân Lục Thiên Viễn tại khách sạn riêng, theo khám nghiệm ban đầu cho thấy nạn nhân tự sát. Ngoài ra, còn có một bức tâm thư cuối cùng mà nạn nhân để lại…
Tin tức này quả thật khiến cho Tô Hy vô cùng chấn động bàng hoàng, điện thoại bàn trên tay cô lập tức rơi xuống.
Đã 1 năm trôi qua, vốn tưởng rằng Lục Thiên Viễn sẽ ổn lại thôi, nhưng không ngờ cuối cùng anh cũng lựa chọn đi theo Ngụy Ni. Có lẽ, tất cả đều do ông trời đã an bài rồi.
Ở trần thế hai người không thể đến được với nhau, nhưng hy vọng rằng ở dưới suối vàng, hai người sẽ hạnh phúc.
Tin tức này cũng nhanh chóng lan đến tai của Lục Thiên Quân và tất cả mọi người trong gia đình, ai nấy đều bàng hoàng, đau khổ tột cùng. Cũng giống như Ngụy gia của một năm trước, sau khi nghe tin con gái bảo bối của mình không qua khỏi vì tai nạn giao thông.
Tất cả đã kết thúc thật rồi.
Nhanh chóng, Lục Thiên Quân và Tô Hy đã bay tới Na Uy để nhận thi thể và những đồ đạc cuối cùng của Lục Thiên Viễn. Tang lễ được tổ chức bí mật, chỉ có Lục gia và Ngụy gia và Tô gia mà thôi. Qua chuyện này, Ngụy gia cũng không còn oán trách nhà họ Lục nữa.
Ngôi mộ của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn đặt gần nhau, hy vọng rằng cả hai sẽ có một cuộc sống mới, hạnh phúc hơn, không còn khổ đau nữa.
Tô Hy khẽ buông tay thằng bé Thượng Hàn ra, để con trai nuôi vái lạy bố mẹ ruột lần cuối.
Sau đó, cô lại quay sang nhìn Lục Thiên Quân. Tuy nhìn anh ngoài mặt thì bình thản, nhưng cô biết rõ trong chuyện này anh còn đau lòng hơn ai hết.
- Thiên Quân, đau lòng thì cứ tựa vào em, không cần nhẫn nhịn đâu, nha?
Lục Thiên Quân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hy, gục đầu vào vai cô. Người đàn ông này, ở trên thương trường đã từng hô mưa gọi gió, nhưng anh cũng chỉ là một con người, sẽ có lúc yếu đuối.
- Có lẽ… thằng nhóc ấy đã gặp Tiểu Ni rồi, nó sẽ rất vui vẻ…
Tô Hy liền giơ tay lên vỗ về anh, dịu dàng tiếp lời:
- Đúng vậy, hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc.
…
Hoàn thành 1/7/2022.
Vết thương ngoài da dù có sâu thế nào cũng có thể khỏi, chỉ là nó vẫn sẽ để lại sẹo mà thôi. Nhưng vết thương trong lòng, làm sao có thể chữa lành được đây?
…
1 năm sau, Tô Hy hạ sinh đứa con thứ hai, cô và Lục Thiên Quân cũng đã tiến tới một hôn lễ long trọng nhất. Như lời hứa của Lục Thiên Quân, anh cuối cùng cũng có thể bù đắp lại cho cô một hôn lễ mà cô mong muốn rồi.
Lục Thiên Quân năm nay đã 36 tuổi, anh đang ở độ tuổi đỉnh cao nhất của cuộc đời, sự nghiệp thì đi lên như diều gặp gió. Mặc dù Mafia luôn cạnh tranh, nhưng anh cũng không tổn thất gì nhiều. Với lại anh hiện tại cũng tạm gác lại tất cả công việc, giành hết thời gian chăm sóc con và vợ rồi, còn rảnh đâu để “chơi đùa” với bọn Mafia chứ?
Đêm nay, cô không ngủ cùng anh mà ngủ cùng với ba đứa con, quả thực khiến cho anh ấm ức vô cùng. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo anh yêu cô nhiều tới vậy?
- Mẹ ơi, em bé ngủ rồi sao?
Anne sau khi trở về Lục gia đã đổi tên thành Lục Nghi Tuyết, còn bé trai mới sinh đặt tên là Lục Nghi Hàm. Con bé bây giờ đã không còn xa lánh bố như trước nữa, cũng trở nên hoạt bát hơn, giao tiếp với người ngoài nhiều hơn. Đối với em trai nhỏ của mình, Anne rất yêu thương em.
- Ừm, em bé ngủ rồi, hai con phải giữ trật tự nghe chưa?
Nói rồi, Tô Hy lại quay sang nhìn Thượng Hàn, thằng bé tuy ít nói nhưng vẫn rất nghe lời Tô Hy, liền gật đầu.
Anne rất thích chơi với Thượng Hàn, cả hai bé thân nhau rất nhanh, Thượng Hàn cũng chỉ hay mở miệng nói chuyện với Anne nhiều mà thôi. Nhìn thấy Thượng Hàn có chuyển biến tích cực, Tô Hy thực sự rất vui.
Sau khi bé con ngủ say ở trong nôi, Tô Hy mới dắt hai con lớn lên giường, mở sách ra kể chuyện tổ tích cho con nghe. Cô hiểu phải dành thời gian cho con thật nhiều, để cho con biết đối với bố mẹ các con rất quan trọng, và đều quan trọng như nhau.
Thượng Hàn tuy không phải con ruột của cô, nhưng cô và Lục Thiên Quân đều rất yêu thương thằng bé, coi thằng bé như con ruột của mình.
Những chuyện trước đây ở trường mẫu giáo, cô cũng không thể trách những đứa nhỏ không hiểu chuyện kia được. Thật ra con cái thế nào đều là do bố mẹ chúng dạy dỗ, bố mẹ chúng nói chúng xa lánh Thượng Hàn, bảo chúng là Thượng Hàn không có bố, hay còn nói là Ngụy Ni vì sinh con nên mới nghỉ học, bọn nhỏ cũng chỉ nghe theo mà thôi.
Tô Hy luôn nói với Thượng Hàn rằng, không nên oán trách hay ôm thù bất kì ai cả. Kẻ xấu, nhất định sẽ bị báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cũng giống như bố ruột của Thượng Hàn, bây giờ chẳng phải đang gặp báo ứng đấy sao?
…
Từ sau khi Ngụy Ni qua đời, trí nhớ của Lục Thiên Viễn cũng đã hồi phục lại một cách đầy kỳ tích, đây cũng chính là hình phạt mà ông trời ban cho anh. Lúc đó anh thật sự rất đau khổ, thậm chí còn có ý định đi theo cô ấy, cũng may là mọi người trong nhà kịp ngăn lại.
Lục Thiên Viễn thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn mặt con nữa, anh chỉ có thể giao con lại cho vợ chồng Lục Thiên Quân, còn bản thân mang theo di ảnh của Ngụy Ni, thay cô hoàn thành tâm nguyện là đi vòng quanh khắp thế giới này.
Đã 1 năm trôi qua, Lục Thiên Viễn đi được rất nhiều nơi, mỗi lần dừng chân lại đều cảm nhận được sự cô đơn đến thấu xương, anh luôn tự trừng phạt bản thân mình thật nhiều. Không có đêm nào anh ngừng dằn vặt, ngừng tự trách bản thân mình cả. Mỗi lần đau đớn, anh đều sẽ cứa vào cổ tay, cảm nhận lại nỗi đau mà Ngụy Ni đã phải chịu đựng.
Chuyến này, anh đưa cô tới Na Uy, ngắm cực quang…
Đêm đến, Lục Thiên Viễn ngồi cùng với di ảnh của Ngụy Ni, cùng ngước lên ngắm nhìn cực quang trên bầu trời:
- Tiểu Ni, anh đã tới những nơi mà em muốn tới rồi, em nói xem có đẹp không nào?
Vừa nói, Lục Thiên Viễn rót rượu vào ly của mình, rồi lại rót sang ly ở trước mặt di ảnh:
- Chúng ta cạn một ly nha!
Lục Thiên Viễn nâng ly rượu lên, uống một hớp cạn. Vị rượu cay nồng nuốt xuống, khiến cho anh cảm thấy lâng lâng. Anh vẫn tiếp tục uống như vậy, cho tới khi say nhèm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được Ngụy Ni đang đứng trước mặt mình, nụ cười đẹp đẽ mãi không bao giờ nhạt nhòa:
- Tiểu Ni, em tới đón anh đúng không? Em có biết anh chờ em bao lâu rồi không, hả?
Lục Thiên Viễn đang chìm trong cơn say, hoa mắt nhìn thấy hình ảnh của Ngụy Ni đang mỉm cười với mình. Đã 1 năm trôi qua, anh luôn mong ước có thể được gặp cô một lần trong mơ, nhưng hình như cô vẫn còn rất giận, đến cả báo mộng cũng không thèm.
Anh biết mình chẳng có tư cách yêu cô, càng không có tư cách để trách móc cô. Là lỗi của anh, cho nên cô mới đi xa như vậy, xa tới nỗi không thể với tay được nữa.
Lục Thiên Viễn cũng không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu rượu, cuối cùng anh cũng gục ngã xuống bàn, say xỉn.
…
Vài ngày sau, ở Lục gia nhận được một cuộc gọi từ quốc tế. Người nhận điện thoại chính là Tô Hy. Sau khi kết hôn, Lục Thiên Quân chẳng cho cô làm gì cả, cả ngày chỉ bắt cô ở nhà ăn chơi mà thôi. Cô buồn chán vô cùng, nhưng cũng không thể cãi lại anh được:
- Alo, Lục gia xin nghe ạ!
Tô Hy uể oải ngáp ngủ, nhưng thông tin tiếp theo khiến cho cô đơ người trong giây lát, chấn động:
- Chúng tôi là cảnh sát, gọi điện muốn báo cho người nhà một tiếng. Vào khoảng 1 giờ 32 phút sáng nay theo giờ quốc tế, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của nạn nhân Lục Thiên Viễn tại khách sạn riêng, theo khám nghiệm ban đầu cho thấy nạn nhân tự sát. Ngoài ra, còn có một bức tâm thư cuối cùng mà nạn nhân để lại…
Tin tức này quả thật khiến cho Tô Hy vô cùng chấn động bàng hoàng, điện thoại bàn trên tay cô lập tức rơi xuống.
Đã 1 năm trôi qua, vốn tưởng rằng Lục Thiên Viễn sẽ ổn lại thôi, nhưng không ngờ cuối cùng anh cũng lựa chọn đi theo Ngụy Ni. Có lẽ, tất cả đều do ông trời đã an bài rồi.
Ở trần thế hai người không thể đến được với nhau, nhưng hy vọng rằng ở dưới suối vàng, hai người sẽ hạnh phúc.
Tin tức này cũng nhanh chóng lan đến tai của Lục Thiên Quân và tất cả mọi người trong gia đình, ai nấy đều bàng hoàng, đau khổ tột cùng. Cũng giống như Ngụy gia của một năm trước, sau khi nghe tin con gái bảo bối của mình không qua khỏi vì tai nạn giao thông.
Tất cả đã kết thúc thật rồi.
Nhanh chóng, Lục Thiên Quân và Tô Hy đã bay tới Na Uy để nhận thi thể và những đồ đạc cuối cùng của Lục Thiên Viễn. Tang lễ được tổ chức bí mật, chỉ có Lục gia và Ngụy gia và Tô gia mà thôi. Qua chuyện này, Ngụy gia cũng không còn oán trách nhà họ Lục nữa.
Ngôi mộ của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn đặt gần nhau, hy vọng rằng cả hai sẽ có một cuộc sống mới, hạnh phúc hơn, không còn khổ đau nữa.
Tô Hy khẽ buông tay thằng bé Thượng Hàn ra, để con trai nuôi vái lạy bố mẹ ruột lần cuối.
Sau đó, cô lại quay sang nhìn Lục Thiên Quân. Tuy nhìn anh ngoài mặt thì bình thản, nhưng cô biết rõ trong chuyện này anh còn đau lòng hơn ai hết.
- Thiên Quân, đau lòng thì cứ tựa vào em, không cần nhẫn nhịn đâu, nha?
Lục Thiên Quân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hy, gục đầu vào vai cô. Người đàn ông này, ở trên thương trường đã từng hô mưa gọi gió, nhưng anh cũng chỉ là một con người, sẽ có lúc yếu đuối.
- Có lẽ… thằng nhóc ấy đã gặp Tiểu Ni rồi, nó sẽ rất vui vẻ…
Tô Hy liền giơ tay lên vỗ về anh, dịu dàng tiếp lời:
- Đúng vậy, hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc.
…
Hoàn thành 1/7/2022.