Chuyến bay tới Nam Phi của Lục Thiên Quân lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, bởi vì đã xảy ra một chút sự cố ở bên đó.
Tô Hy lưu luyến tiễn anh, thật không muốn xa anh một chút nào. Đôi lúc cô muốn bản thân mình có thể trở nên ích kỷ một chút, sẽ làm loạn mỗi khi anh có người phụ nữ khác, sẽ ngăn không cho anh đi xa mình quá lâu, hoặc là đòi đi theo anh. Nhưng cô luôn tự biết thân biết phận, không dám quá đáng lên vì cô không có tư cách để làm vậy.
Lục Thiên Quân từng nói vì cô hiểu chuyện nên anh mới chọn cô, cho nên cô càng không được khiến cho anh thất vọng.
Gió lớn khẽ thổi khiến cho mái tóc Tô Hy bay bay, đứng ở sân bay tư nhân, cảnh cô lưu luyến tiễn anh như không muốn rời khiến cho các vệ sĩ đều cảm động. Tình cảm của Lục tổng và phu nhân đáng ngưỡng mộ quá đi mất.
Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy bằng ánh mắt dịu dàng yêu thương, anh khẽ vuốt ve mái tóc cô rồi hôn lên trán cô, dặn dò:
- Ngoài này gió lạnh, mau vào trong xe đi, anh sẽ sớm quay lại mà.
Sân bay tư nhân này thuộc quyền sở hữu của Lục Thiên Quân, ngoài anh và cô ra thì chỉ có thuộc hạ và mấy vệ sĩ bảo vệ an toàn, hoàn toàn không có sự xuất hiện của người ngoài nào khác. Nhiệt độ về chiều tối càng giảm xuống, gió lạnh lùa vào khiến cho cô không muốn buông anh ra chút nào, cứ thế ôm anh.
Lục Thiên Quân khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô, cũng mang theo một chút bất lực. Cô rất ít khi giở trò mè nheo, bây giờ cô lại như vậy, khiến cho anh không nỡ xa cô rồi.
Tô Hy biết mình không nên ảnh hưởng tới anh như vậy, nhưng cô cứ luôn có cảm giác bất an không yên, thật không muốn để anh đi chút nào. Với lại nghe nói bên Nam Phi trị an kém, thường xảy ra mấy vụ cướp giật, huống chi là cả một mỏ kim cương lớn như vậy. Không rõ phi vụ làm ăn lần này của anh như thế nào, cô chỉ biết chuyện này có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Lục Thiên Quân cũng không tiết lộ với cô quá nhiều, cô cảm thấy bản thân mình thật mù tịt mọi thứ về anh.
Nhưng dù có lo lắng thì Tô Hy cũng không dám đòi anh ở lại, nghe Tư Mã Lộc nói thì chuyện ở bên Nam Phi phải cần Lục Thiên Quân đứng ra giải quyết. Cô không muốn cản trở công việc của anh chút nào, chỉ có thể ôm anh thêm một chút nữa, cứ im lặng như vậy mà thôi.
Lục Thiên Quân để mặc cho Tô Hy ôm mình, anh cởϊ áσ khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô:
- Bé ngốc, anh sẽ về sớm thôi mà.
Tô Hy ngước mắt lên nhìn Lục Thiên Quân, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng đáng yêu, cô nũng nịu:
- Hứa đấy nhé, anh mà đi lâu thì em sẽ giận!
- Vâng, tuân lệnh bà Lục!
Mãi Tô Hy mới chịu buông Lục Thiên Quân ra, nhìn anh cùng với Tư Mã Lộc và một nhóm vệ sĩ nữa bước lên máy bay. Trước khi đi anh còn dặn dò nhóm vệ sĩ còn lại đưa cô về nhà, không được để cô đứng ngoài trời lạnh lâu.
Vệ sĩ bên cạnh không quên lời dặn, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Thiếu phu nhân, ta đi thôi ạ.
- Ừm.
Tô Hy khẽ cụp mi mắt xuống, kéo áo khoác của Lục Thiên Quân lên, hít thở mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về mình anh, cảm giác như anh vẫn còn ở bên vậy. Cô từ từ xoay người lại, chuẩn bị bước vào trong xe thì đột nhiên ở phía sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Bé con, có muốn đi cùng anh?
Tô Hy lập tức dừng lại, xoay người lao về phía trước ôm chầm lấy Lục Thiên Quân, gật đầu lia lịa. Ban nãy nhìn cô ủ rũ không cam tâm như vậy, anh càng không nỡ xa cô. Nếu có thể, anh thật muốn nhét cô vào túi áo, để đi đâu cũng dễ dàng mang cô đi theo, sẽ không bị lạc.
Với quyết định này, Lục Thiên Quân phải đắn đo suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa Tô Hy đi theo cùng. Anh sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối không để cô chịu bất cứ tổn thương nào cả.
Cùng Lục Thiên Quân lên máy bay, Tô Hy cứ bám dính lấy anh, khoé môi cong lên cười tủm tỉm. Cô rất vui, không phải vui vì được tới Nam Phi, mà là được đi cùng anh. Cảm giác này thật hạnh phúc, cô chỉ muốn chìm đắm mãi không rời.
Lục Thiên Quân nhìn cô chằm chằm, không nhịn được mà giơ tay nhéo má cô, trêu:
- Từ khi nào mè nheo dính anh như vậy, hửm?
Tô Hy khẽ chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, lắc đầu:
- Anh không thích như vậy sao?
Đã từng có những lúc Tô Hy tìm đủ mọi cách để tránh xa Lục Thiên Quân ra, vì sợ rằng bản thân sẽ càng phụ thuộc vào anh hơn, yêu anh sâu đậm cho tới khi ly hôn, cô sẽ trở nên lụy anh.
Nhưng bây giờ, có lẽ cô đã nghĩ kĩ rồi. Thời gian còn lại của hợp đồng không còn nhiều nữa, vậy thì tại sao cô lại không tận dụng thời gian này để bên anh nhiều hơn? Cô thực sự rất yêu anh, cô không còn cách nào để ngăn bản thân mình nữa rồi. Cô sẽ hưởng thụ hạnh phúc trước mắt đã, còn chuyện tương lai thế nào, tính sau vậy.
Lục Thiên Quân mỉm cười, dường như nhéo má cô là chưa đủ, anh lại cắn má cô:
- Thích chứ. Nhưng qua bên đó rồi em không được rời khỏi anh nửa bước, nghe chưa? Anh không thể lúc nào cũng kè kè bên em, bảo vệ em được. Anh sợ nếu như em xảy ra chuyện gì đó, có lẽ anh sẽ ân hận cả đời này mất.
Tô Hy làm sao không hiểu những nỗi lo của Lục Thiên Quân chứ, cô chủ động rướn người lên hôn môi anh, trấn an:
- Anh yên tâm, em sẽ không trở thành gánh nặng phiền phức của anh đâu. Anh đi đâu thì em đi đó, sẽ không rời nửa bước.
Có câu này của Tô Hy, Lục Thiên Quân yên tâm rồi. Anh lại cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa, quyến luyến như không muốn rời.
...
Nam Phi...
Khi tới nơi, bên này đang là ban ngày. Do chênh lệch múi giờ nên Tô Hy nhất thời không quen, Lục Thiên Quân đích thân bế cô xuống máy bay, cưng chiều cô hết mực.
Vấn đề này không chỉ mình Lục Thiên Quân giải quyết mà nó cũng liên quan đến Ngụy Hàn nữa, hai tập đoàn Ngụy và Lục đang hợp tác ở mỏ kim cương này, hôm nọ Ngụy Hàn tới cũng là vì bàn chuyện công việc với Lục Thiên Quân.
Ngụy Hàn đã đến sớm hơn Lục Thiên Quân, khi gặp hắn, Tô Hy lại nhận ra Hàn Nhi đang ở bên Ngụy Hàn. Nói đúng hơn là Hàn Nhi đi theo Ngụy Hàn chuyến này, chính là vì muốn tiếp cận Lục Thiên Quân ấy mà.
Lục Thiên Quân nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, chào hỏi Ngụy Hàn một câu, hoàn toàn không ngó nhìn Hàn Nhi lấy một lần. Nhưng cô ta vẫn mặt dày, chủ động tiến tới bắt chuyện với anh:
- Thiên Quân, anh cũng tới đây sao? Mà anh đưa theo con nít đi làm gì vậy, bên này trị an không tốt, chỉ gây thêm phiền phức thôi.
Hàn Nhi mở miệng là gọi Tô Hy là con nít, ám chỉ rằng cô chỉ mới 20 tuổi đầu và vẫn còn rất trẻ. Tô Hy đương nhiên không chịu thua, cô ôm lấy cánh tay Lục Thiên Quân, cố tình áp sát vào anh:
- Thiên Quân, anh đủ khả năng để bảo vệ cho em mà đúng không?
Thật ra Tô Hy chưa bao giờ nghĩ sẽ gây phiền phức cho Lục Thiên Quân, nhưng Hàn Nhi đã chủ động mở combat rồi thì cô không đáp lại cũng phí. Mượn việc được Lục Thiên Quân cưng chiều, cô cố tình khoe khoang với cô ta, như cách mấy cô tiểu tam vẫn thường làm.
Hàn Nhi lập tức nhíu mày, phản bác lại:
- Ở đây không phải chỗ cho cô du lịch đâu, đừng có kè kè bám theo làm phiền tới người khác...
- Đến lượt cô quản sao? Bé con được phép làm phiền tới tôi.
Lục Thiên Quân chẳng có liên nhẫn nghe hết câu nói của Hàn Nhi, ngang nhiên cắt ngang lời của cô ta. Anh ôm chặt Tô Hy vào lòng như sợ sẽ lạc mất cô, liếc mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Nhi. Sau cùng, anh bổ sung thêm một câu:
- Tôi tự biết bảo vệ người của tôi, không đến lượt cô dạy dỗ. Lần sau còn dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bé con, coi chừng tôi đó!
Hàn Nhi không ngờ Lục Thiên Quân lại vì Tô Hy mà hăm doạ mình như vậy, cô ta không phục mà trừng mắt nhìn Tô Hy. Vừa hay Ngụy Hàn đã bước đến, Hàn Nhi mới chịu tém tém lại:
- Được rồi, cãi cọ gì ở đây chứ? Hôm nay chúng ta tới vì công việc chứ không phải để cãi nhau.
Tô Hy chẳng thèm quan tâm đến Hàn Nhi nữa, cô chỉ chú ý tới mình Lục Thiên Quân của cô mà thôi. Còn Hàn Nhi thì hừ lạnh, đến cả Ngụy Hàn cũng không chịu bênh cô ta, yêu chiều cô ta như Lục Thiên Quân nữa. Có tức không chứ?