Thấy Lục Thiên Quân không đáp gì, Tô Hy lại sợ anh hiểu lầm ý mình, cô đành phải nịnh nọt anh một chút:
- Anh Lục à, anh không cảm thấy bản thân mình quá mức đẹp trai sao? Anh đứng ở đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ, cho nên em phải đề phòng một chút, tránh để cho mấy nữ sinh trong trường nhìn thấy anh. Em sợ bọn họ sẽ xông tới cào vào mặt em mất.
Nghe câu này tâm tình của Lục Thiên Quân mới tốt lên một chút, nhưng anh vẫn cố nhịn cười, giả bộ trưng cái mặt lạnh lùng nghiêm túc đó với Tô Hy. Cô uể oải, bám lấy cánh tay anh, tiếp tục nịnh anh:
- Em phải giữ khuôn mặt xinh đẹp này để phục vụ anh nữa chứ, cho nên anh phải hiểu cho em.
Lục Thiên Quân bật cười khe khẽ, quay sang cốc nhẹ lên trán Tô Hy. Anh chịu thua, cô quả thực rất biết cách dỗ dành người khác, cái miệng xinh đẹp chỉ biết nói những lời nịnh nọt ngon ngọt, trừ một số lúc cô cố tình chọc tức anh ra.
- Biết rồi, khỏi nịnh!
Tô Hy cười hì hì, lè lưỡi tinh nghịch:
- Em nịnh chồng em cũng là phạm pháp sao? Hừm, có ai đó thích lắm rồi nhưng vẫn còn mạnh miệng.
Lục Thiên Quân mỉm cười không đáp, khi xe ô tô gần đến cổng trường đại học, anh cũng tự động dừng xe lại cho Tô Hy, không hề làm khó cô. Cô vui vẻ ghé tặng cho anh đôi môi hồng, sau đó mới tung tăng xách cặp ra khỏi xe.
...
Trương Tử Dương vừa thấy Tô Hy vào lớp, ánh mắt hắn ra đã chết mê chết mệt nhìn cô. Mới qua một đêm mà cô đã đẹp hơn rồi, khuôn mặt xinh đẹp không cần trang điểm nhưng vẫn rất tươi tắn, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của các nam sinh.
Tô Hy không nhìn Trương Tử Dương, cô chỉ chọn một chỗ ngồi ở cuối lớp, giở bài vở ra xem bài trước. Một tên cặn bã như vậy, sao trước đây có thể lọt vào mắt cô được nhỉ? Bên cạnh có vợ sắp cưới rồi còn không biết xấu hổ mà liếc mắt đưa tình với bạn gái cũ, người mà chính hắn đã phản bội. Nếu không phải là vì muốn chọc tức Hà Diệp Nhu, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái. Thật kinh tởm!
Với lại hôm qua cũng vì Trương Tử Dương mà Tô Hy bị Lục Thiên Quân "dạy dỗ" một bài học nên thân, tới giờ xương cốt của cô vẫn còn đau đây này. Thú tính của Lục Thiên Quân quá lớn, mỗi lần cùng với anh cô đều như chết đi sống lại, sức lực bị rút cạn. Cho nên, cô hận Trương Tử Dương tới tận xương tủy.
Đang mắng chửi một tra nam Trương Tử Dương, không biết Lục Thiên Viễn từ đâu xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ta xịch lại gần cô, chủ động bắt chuyện với cô:
- Này, chuyện hôm qua tôi chỉ đùa thôi. Giận thật đấy à?
Sau khi Tô Hy tức giận bỏ đi, Lục Thiên Viễn đã suy nghĩ rất hiểu, cảm thấy bản thân mình hình như đùa hơi quá trớn rồi. Anh ta áy náy cả đêm không ngủ được, hôm nay lại nhìn thấy cô uể oải mệt mỏi, chẳng nhẽ đêm qua cô bị Lục Thiên Quân mắng sao?
Lục Thiên Viễn đương nhiên hiểu rõ con người Lục Thiên Quân, anh chính là điển hình của kiểu người rất nghiêm khắc. Chính bản thân Lục Thiên Viễn cũng đã được trải nghiệm sự nghiêm khắc của anh trai rồi, lúc đó anh còn nhỏ cơ. Ngay cả em trai ruột Lục Thiên Quân còn không nương tay, liệu Tô Hy có ổn không?
Lục Thiên Viễn thật lòng cảm thấy có lỗi, cho nên mới hạ mình xuống để chủ động bắt chuyện với Tô Hy. Nhưng cô chỉ nhìn anh một cái rồi quay đi, không đáp gì.
Lục Thiên Viễn trước giờ chưa từng xin lỗi hay phải nịnh ai, anh cảm thấy mình bây giờ đã rất là kiên nhẫn rồi. Vậy mà cô dám bơ đi sao?
Đáng chết!
- Này, đang nói với cậu đó. Có nghe không?
Ngữ điệu lần này của Lục Thiên Viễn có hơi cao hơn một chút, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp. Tô Hy lại cảm thấy đây là thời cơ tốt, cô liền tuỳ cơ ứng biến, lợi dụng Lục Thiên Viễn để thu hút sự chú ý của Trương Tử Dương và Hà Diệp Nhu:
- Tôi nghe rõ rồi. Sao, đây là thái độ muốn xin lỗi à?
Hà Diệp Nhu đương nhiên không hiểu giữa Lục Thiên Viễn và Tô Hy có chuyện gì, nhưng nghe ngữ điệu nói chuyện của cả hai, nhất định là có qua lại thân thiết với nhau. Hà gia kiêng dè nhà họ Lục bao nhiêu, vậy mà bây giờ Tô Hy lại bám được Lục Thiên Viễn sao? Đáng ghét!
Hà Diệp Nhu hằn học lườm Tô Hy, nhưng vì có Lục Thiên Viễn ở đây nên cô ta cũng không dám làm liều. Hôm đính hôn đó, nghe nói Lục Thiên Quân, con trưởng của Lục gia có tới. Chỉ vì không kiềm chế được bản thân nên cô ta đã phá hỏng tất cả, Lục Thiên Quân tức giận bỏ đi, bố còn đánh cô ta trước mặt nhiều người. Cho tới giờ cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa tức giận nhưng cũng tiếc nuối vì chưa được bắt chuyện với Lục Thiên Quân.
Không ngờ nhị thiếu gia nhà họ Lục cũng học ở đây, đây chính là cơ hội để làm thân được với Lục Thiên Viễn. Miễn là đừng để Lục Thiên Viễn bị Tô Hy mê hoặc, không thể để cho Tô Hy được như ý được. Cô ta nhất định sẽ nghĩ cách, dù cho có phải giở thủ đoạn đi chăng nữa.
"Tô Hy, Lục Thiên Viễn này của tôi, cô đừng cơ mơ hão huyền nữa. Có câu, trèo cao ngã đau đấy."1