Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Hy ở Lục gia, Lục Thiên Quân đã đi làm rồi, cô cũng cảm thấy thoải mái hẳn. Bố mẹ anh vẫn nhiệt tình như cũ, đối xử với cô rất tốt. Sau khi ăn sáng xong, cô liền muốn đi dạo một vòng xung quanh biệt thự, trong lòng thì đang nghĩ xem sẽ tặng "món quà quý giá" gì cho Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương đây. Hai người họ có "ơn" lớn với cô như vậy, món quà này nhất định phải thật đặc biệt mới được.
Tô Hy đắc ý cười thầm mà không hề biết rằng, từ nãy tới giờ vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo cô. Cho tới khi cô ngước đầu lên, người đó cũng đã cúi đầu xuống, vờ như không thấy cô. Khoảng cách này không xa, cho nên cô rất dễ dàng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở phía ghế đá dưới gốc cây cổ thụ. Hắn ta hình như là đang chơi game, miệng liên tục chửi bậy. Thoạt nhìn thì giống như bằng tuổi cô, không quá già như Lục Thiên Quân.1
Tô Hy bỗng nhiên cảm thấy cậu này quen mắt, cô theo phản xạ mà bước về phía trước. Người này có quan hệ gì với Lục gia chứ, sao hôm qua lúc gặp mặt gia đình chồng, cô không thấy hắn nhỉ?
Đúng lúc Lục Thiên Viễn kết thúc ván game, đứng dậy. Nhìn thấy Tô Hy đã đứng trước mặt mình, hắn chỉ lạnh lùng hừ một cái rồi đi lướt qua cô. Đầu óc cô như có một tia sáng loé lên, cô bỗng nhiên nhớ ra người đàn ông này là ai rồi:
- Lục Thiên Viễn, là cậu đúng không? Hoá ra cậu cũng là người nhà họ Lục này?
Tô Hy đặt ra câu hỏi nhưng ngữ khí lại giống câu khẳng định hơn, sao giờ cô mới nhận ra điều này chứ, thân phận của Lục Thiên Viễn đúng là không tầm thường mà. Lục Thiên Viễn là một người bạn hồi cấp ba của cô, đối với cô mà nói thì cũng được coi là có quen biết. Hồi cấp ba hai người tuy không thân nhau cho lắm, nhưng thi thoảng vẫn cùng nhóm và có làm bài tập chung. Lục Thiên Viễn là một người khó chiều lắm, lúc nào cũng cau có gắt gỏng. Thì ra là người nhà họ Lục, chẳng trách lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Lục Thiên Viễn nghe Tô Hy gọi tên mình, bước chân cũng dừng lại. Hắn lập tức xoay người lại nhìn cô, khuôn mặt tỏ ra sự chán ghét:
- Tô gia các người phá sản, Tô đại tiểu thư nhanh chóng bám lấy anh trai tôi. Thì ra đây chính là bản lĩnh của cô?1
Tô Hy nghe vậy thì chỉ nhíu mày một cái, không hề tức giận. Sau cùng cô còn nở nụ cười thân thiện, từ tốn đáp trả lại Lục Thiên Viễn:
- Người biết thức thời mới là người chiến thắng mà, tôi hiểu cảm giác của cậu khi có một người chị dâu bằng tuổi. Yên tâm, người chị dâu này sẽ từ từ "đối tốt" với cậu.
Nét mặt Lục Thiên Viễn không vui, sa sầm lại. Cậu ta tuy đẹp trai thật đấy, nhưng cái mặt lúc nào cũng cau có như vậy, thật không thú vị chút nào.
Lục Thiên Viễn hừ lạnh, kiêu căng nói:
- Hiểu cái đầu cậu. Cậu thì hiểu cái gì?1
Sau đó người cứ thế bỏ đi, Tô Hy nhìn theo bóng lưng của Lục Thiên Viễn xa dần, cô bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình. Cô đã đắc tội gì với tên thiếu gia kiêu ngạo này sao? Tại sao vừa nhìn thấy cô, hắn ta lại tỏ ra thái độ đấy? Đúng là khó hiểu, thật uổng công cô còn cố ý đi bắt chuyện. Biết trước như vậy, cô thà hơn giả mù mà đi thẳng.
Tô Hy cũng bực bội, đang không biết nên trút giận đi đâu thì chuông điện thoại cô vang lên khiến cho cô giật cả mình. Người gọi điện đến chính là Lục Thiên Quân.
- Lục Minh Quân, anh gọi đúng lúc lắm. Em trai anh bắt nạt em!
Tô Hy lập tức tỏ ra ấm ức, đi mách lẻo Lục Thiên Quân. Mặc dù cô vẫn chưa hỏi anh rõ ràng xem Lục Thiên Viễn có phải em trai anh không, nhưng cô cũng chắc chắn 80 đến 90% rồi. Con cái nhà họ Lục ai nấy cũng đều cao ráo đẹp trai, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực nha.
Đầu dây bên kia, Lục Thiên Quân có lẽ là do bất ngờ nên hơi nhíu mày, sau đó anh đành cười bất đắc dĩ, giọng nói dịu dàng đầy cưng chiều:
- Thiên Viễn bắt nạt em gì rồi?
Quả nhiên là hai anh em, Tô Hy cũng cảm thấy bản thân mình thật thông minh quá đi. Cô liền nở nụ cười mờ ám cùng với chút xấu xa, nũng nịu nói:
- Cậu ta mắng em không xứng với anh, anh xem em có nên chỉnh cậu ta một chút không?
Tuy chỉ là một hợp đồng hôn nhân thời hạn 2 năm, nhưng Tô Hy ở ngay Lục gia mà cũng bị gây khó dễ thế này, Lục Thiên Quân cũng phải có trách nhiệm chứ? Với lại, cô không tin chiêu nũng nịu của mình lại không có tác dụng với anh.
Giọng nói ngọt ngào của cô len lỏi vào tai anh, như đang rót mật vào tai. Tâm tình Lục Thiên Quân trở nên vui vẻ, vốn dĩ còn sợ cô một mình ở nhà sẽ chán, xem ra là cô đang chơi rất vui rồi, thậm chí còn vô cùng nghịch ngợm.
- Được được, ai dám mắng em câu đó thì em cứ tùy ý chỉnh. Nhưng mà...Thiên Viễn dù sao cũng là em trai anh, mong em khai ân một chút!
Lục Thiên Quân đúng là biết lấy lòng người khác mà, còn dùng từ "Khai ân" với cô nữa. Giống như kiểu...anh coi cô là nữ hoàng của mình vậy, chính là giọng điệu cung kính đó. Suy nghĩ này khiến cho trái tim cô trở nên ngọt ngào, cô bất giác mỉm cười tủm tỉm, vui vẻ đáp lại:
- Nếu Lục thiếu gia đã nói vậy rồi thì bổn tiểu thư sẽ miễn cưỡng tha cho họ Lục kia một mạng vậy.
Tô Hy cao giọng nói, khí thế hùng hồn, đắc ý vô cùng.
Lục Thiên Quân chỉ biết dở khóc dở cười, "họ Lục kia", sao nghe giống như cô đang chửi cả anh vậy nhỉ?1
Nhưng chỉ cần cô vui, Lục Thiên Quân cũng không muốn tính toán so đo với cô nữa. Anh vẫn chưa đáp kịp lại gì thì cô lại tiếp tục nói:
- À, còn một chuyện nữa. Hôm nay Hà Diệp Nhu kia còn cố tình mời em đi dự lễ đính hôn của cô ta, xem có ngu ngốc không chứ?
Lục Thiên Quân có điều tra về Tô Hy, đương nhiên biết người tên Hà Diệp Nhu. Cô ta vốn dĩ là bạn thân nhất của cô, nhưng cuối cùng lại cướp đi bạn trai cô, cũng giống như việc Hà gia phản bội Tô gia vậy. Mà tay Trương Tử Dương kia cũng không phải tầm thường, trước đó đã lén lút qua lại với Hà Diệp Nhu rồi.
Đúng là trời sinh một đôi!
Lục Thiên Quân bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì Tô Hy đã chấm dứt hoàn toàn với một tên cặn bã như vậy. Lần này Hà Diệp Nhu mời Tô Hy tới dự lễ đính hôn, chắc chắn cũng không phải chuyện tốt lành gì, chủ yếu là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô mà thôi. Mấy loại thủ đoạn tầm thường này anh đã gặp quá nhiều rồi, không còn lạ nữa.
- Em cần anh giúp những gì?
Lục Thiên Quân tự cho là mình rất hiểu Tô Hy, liền lập tức đi thẳng vào vấn đề chính. Tô Hy chỉ cười nham hiểm, không vội tiết lộ trước "kế hoạch" của mình với anh:
- Ông xã à, anh chỉ cần đi cùng em, xem kịch là được!
Một câu "Ông xã à" lọt vào tai Lục Thiên Quân ngọt ngào như mật, Tô Hy đúng là càng ngày càng giỏi, đã biết lấy lòng anh rồi. Anh không những không phản đối chuyện cô nghịch ngợm mà còn dung túng cho cô, dịu dàng đáp:1
- Ừm. Mà câu "ông xã" của em, về sau cứ tiếp tục phát huy.1
Tô Hy nghe vậy chỉ thầm bĩu môi một cái. Lục Thiên Quân trước giờ rất ít khi xuất hiện tại những bữa tiệc hay buổi lễ tầm thường như vậy, chẳng qua là sợ anh không đồng ý nên cô mới gọi một câu "Ông xã" để lấy lòng anh mà thôi. Anh chính là vương bài của cô, có anh đi cùng thì kế hoạch của cô mới tiến hành thuận lợi được. Ai dè anh lại là một con người biết nắm bắt cơ hội thật đấy, cái gì mà về sau cứ tiếp tục phát huy chứ?
Thật là đáng ghét mà...
Nhưng Tô Hy không dám lật lọng, cô chỉ có thể thoả hiệp trước rồi tính sau:
- Em biết rồi mà, ông xã!1