Sau khi Lục Thiên Quân đạt được mục đích thì anh mới bước ra ngoài, sắc mặt liền thay đổi, trở nên trắng bệch và nặng nề. Tư Mã Lộc lo lắng, liền hỏi han:
- Lục tổng, anh mới hiến máu xong, nên nghỉ ngơi thì hơn. Chuyện hôm nay ở Hàn thị hãy cứ giao cho tôi ạ.
Lục Thiên Quân nhìn sang Tư Mã Lộc, anh cũng không cố chấp miễn cưỡng bản thân nữa, chỉ gật đầu một cái. Chuyện hôm nay tới đây là được rồi, tiếp theo anh sẽ từng bước tiến vào Hàn thị, chờ tới khi Hàn thị xảy ra biến động thì lập tức thâu tóm nó. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ khi bản thân đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ được những người quan trọng bên cạnh mình. Đây cũng chính là kế hoạch bước đầu đối phó với Mafia.
Lục Thiên Quân đã gật đầu, Tư Mã Lộc không dám chậm trễ, liền đi xử lí nốt cuộc họp cổ đông vô nghĩa của ngày hôm nay. Nếu như mọi quyền hành của Hàn thị lúc này đã rơi vào tay Lục Thiên Quân rồi thì cuộc họp này cũng không cần nữa.
Các vị cổ đông ở đây không ai là chưa từng nghe đến tên của Lục Thiên Quân, năng lực làm việc của anh thế nào mọi người đều không dám nghi ngờ. Với lại hiện giờ đang có tin đồn Lục Thiên Quân và Hàn Nhi có mối quan hệ hẹn hò với nhau, hôm nay Lục Thiên Quân lại bước vào Hàn thị một cách quang minh chính đại, chứng tỏ rằng mối quan hệ đó không phải tin đồn nữa, mà là sự thật rồi.
Nếu đã là vậy thì Lục Thiên Quân lúc này đứng ra thay mặt Hàn thị cũng là chuyện hợp tình hợp lý, các vị cổ đông nhìn nhau gật gù, tin tưởng để cho anh bước vào vị trí cổ đông của tập đoàn Hàn thị một cách dễ dàng.
- Nếu là Lục tổng thì chúng tôi sẽ tin tưởng, cũng mong Lục tổng và Hàn gia sớm tìm thấy được Hàn tổng, dù sao cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
Một vị cổ đông nói, Tư Mã Lộc liền nở nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt ông ta:
- Đương nhiên là như vậy rồi, Lục tổng của chúng tôi yêu thương Hàn tổng như vậy, nghe tin Hàn tổng gặp chuyện, Lục tổng rất đau lòng đó!
...
Sau khi Hàn Nhi tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang ở một nơi lạ lẫm, xung quanh đều là tường, chỉ có một cửa sổ thông gió duy nhất ở trên trần nhà. Hàn Nhi hốt hoảng vùng vẫy, nhưng căn bản cả người cô đã bị trói lại rồi, quần áo trên người cũng không còn nguyên vẹn.
Hàn Nhi không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhớ là có một người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà, sau đó bản thân bị đánh ngất. Chẳng nhẽ, bọn chúng đã làm nhục cô?
Không thể nào, nhất định phải bình tĩnh lại.
Hàn Nhi cúi đầu nhìn lại bản thân mình một lượt, quần áo trên người quả thực không còn nguyên vẹn nữa, bị xé rách ở nhiều chỗ. Nhưng, cơ thể cô lại không có biểu hiện lạ gì, cũng không có những dấu tích kia để lại. Mọi chuyện chắc chắn vẫn còn có thể cứu vãn được, bây giờ phải tìm cách thoát ra ngoài đi đã.
Bên ngoài lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang lại gần, sau đó là tiếng mở khoá. Hàn Nhi lập tức vùng vẫy, nhưng bản thân đang bị trói chặt trên ghế thế này, càng cố vùng vẫy thì sẽ càng đau hơn mà thôi.
Bước vào là một người đàn ông, trên tay cầm một túi đồ ăn. Bên trong đó chỉ là một ổ bánh mì khô, thậm chí còn không có nước lọc để uống. Hắn ta nhìn Hàn Nhi bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó vứt bánh mì xuống ngay dưới chân cô ta:
- Ăn đi, ăn no rồi mới có sức để cho bọn này chơi đùa chứ? Mẹ nó, đêm qua còn chưa kịp làm gì thì đã ngất đi, hại bọn này mất hết cả hứng.
Hàn Nhi nghe hắn ta nói câu này, sắc mặt tái mét lại. Bọn chúng không những bắt cóc cô mà còn muốn làm những chuyện cầm thú đó sao? Không được, không thể để cho những chuyện này xảy ra.
- Các người mau thả tôi ra, có biết tôi là ai không hả?
Gã đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi trước lời đe doạ của Hàn Nhi, hắn chỉ cười cợt đáp:
- Cũng chỉ là một người phụ nữ nằm dưới thân đàn ông thôi, cô là cái thá gì mà ông đây phải biết chứ?
Từ nhỏ tới lớn, Hàn Nhi chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, làm sao có thể nuốt trôi được đây? Trước đây tính kế Tô Hy, không ngờ cũng có ngày bản thân phải trả giá gấp bội. Vì sao ông trời lại bất công như vậy chứ, có công bằng hay không?
Hàn Nhi tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông vừa nói ra những điều kinh tởm với mình:
- Mơ đi, nhìn thấy các người là tôi kinh tởm. Tôi đường đường là thiên kim tiểu thư Hàn gia, nếu hôm nay tôi xảy ra mệnh hệ gì thì Hàn gia sẽ không tha cho các người đâu. Hơn nữa, Thiên Quân còn là chồng sắp cưới của tôi, anh ấy nhất định sẽ san bằng ổ chó của các người.
Những lời này của Hàn Nhi chỉ khiến cho gã đàn ông kia cảm thấy buồn cười, hắn ta cười châm biếm:
- Đợi tới khi Lục Thiên Quân tới đây thì cô đã không còn là con đàn bà nguyên vẹn rồi. Cô nghĩ, Lục Thiên Quân sẽ chấp nhận loại đàn bà đã từng bị nhiều đàn ông đè dưới thân hay sao? Ngu xuẩn! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không thì đừng mong có mạng mà trở về.
Gã đàn ông bỏ lại một câu khinh bỉ rồi nhổ một bãi nước bọt, sau đó hả hê rời khỏi phòng, hắn cũng không quên việc khoá cửa lại. Câu nói của hắn ta khiến cho Hàn Nhi suy sụp hoàn toàn, cô ta bắt đầu nghĩ tới những vấn đề đó.
Nếu như Lục Thiên Quân thực sự không cần cô ta nữa thì sao? Không được, tuyệt đối không được để cho chuyện này xảy ra, phải nghĩ cách thôi.
...
Lục Thiên Quân hiếm khi có buổi chiều nhàn nhã như vậy, vì hồi sáng anh hiến máu nên bây giờ bố mẹ bắt anh ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không cần tới công ty làm việc nữa. Anh ngồi trong vườn cây nhà họ Lục, tay nhâm nhi ly rượu vang, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Dường như, anh nhìn thấy hình ảnh Tô Hy vui vẻ chơi đùa ở phía trước, nụ cười xinh đẹp như hoa như ngọc vẫn ở trên môi.
Nơi đây, trước kia từng là nơi Tô Hy lui lại nhiều nhất mỗi khi rảnh. Lục Thiên Quân cũng cao hứng, liền tới ngồi ở dưới tán cây này, vừa làm việc vừa ngắm nhìn cô chơi đùa. Nhưng giờ đây chỉ còn lại một mình anh với sự cô độc, không có sự chăm sóc của cô, vườn hoa trong nhà cũng bắt đầu héo tàn dần.
Anh nhớ cô, thật sự rất nhớ.
Lục Thiên Quân lại uống thêm một ngụm rượu, không dám nhìn về phía trước nữa. Anh sợ bản thân sẽ không nhịn được nữa mà điên cuồng tìm kiếm cô, lật tung cả thế giới để tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Cô hiện giờ đang ở nơi đâu rồi, liệu cuộc sống của cô có ổn không?
- Bé con, khi ở Nam Phi em bị bắt cóc, em cũng đã từng sợ hãi và tuyệt vọng như vậy. Đừng lo, những kẻ hại em đang phải chịu đau khổ rồi, anh sẽ không tha cho kẻ nào hết! Xin lỗi vì đã để em phải chịu ấm ức, xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt cho em.
Provence, Pháp...
Tô Hy nhìn lên bầu trời đầy sao, bầu trời ở đây rất khác với thành phố S, nơi đây tuy ấm áp nhưng thực chất cô vẫn cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Lúc nào cũng tự nhủ bản thân phải quên đi Lục Thiên Quân, nhưng lại cô không làm được.
Quên đi một người đàn ông mà mình yêu sâu đậm ư, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, thật sự không mạnh mẽ như những gì người khác nghĩ. Cô yêu anh rất nhiều, nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là sự nghi ngờ của anh. Lúc ly hôn, anh rời đi mà không ngoảnh lại nhìn cô lấy một lần. Khoảnh khắc đó trái tim cô thật sự rất đau, như đang vỡ vụn từng chút một.
- Pearl, chị vẫn chưa ngủ sao?
Giọng nói của Albert vang lên ở phía sau Tô Hy, phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. Cô liền quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười:
- Chị muốn hít thở không khí trong lành một chút thôi.
Albert chủ động bước tới bên cạnh Tô Hy, cùng ngước lên ngắm nhìn bầu trời với cô, sau đó cậu mới hỏi:
- Chị... nhớ nhà sao?
Tô Hy khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu. Cô cúi gằm mặt xuống, suy nghĩ lại những chuyện đã qua, vui có, buồn cũng có:
- Tất cả đã là quá khứ rồi, không thể quay trở lại như cũ nữa. Chị không dám trở về nhà bởi vì chị sợ bản thân sẽ lại sống trong tầm kiểm soát của anh ấy, cũng rất sợ sự tuyệt tình của anh ấy. Nói chung là, giờ chị và anh ấy đã là hai người hai con đường khác nhau rồi. Thật là buồn cười đúng không, tới giờ chị vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều...
Albert nhìn Tô Hy chằm chằm, dường như đây là lần đầu tiên kể từ khi cô tới đây, cô chủ động kể về chuyện riêng của mình. Albert khẽ thở dài, an ủi cô:
- Không phải bây giờ chị đang sống rất tốt sao? Chị có bé con trong bụng, có gia đình em, và cả em nữa. Quên anh ta đi, không được sao?
Tô Hy ngước lên nhìn Albert, ánh mắt hơi kinh ngạc một chút. Albert cũng không có ý giải thích câu nói của mình, trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, vỗ về:
- Cách tốt nhất để quên đi một người đàn ông chính là yêu một người đàn ông khác. Nếu anh ta đã tệ bạc với chị, vì sao còn phải lưu luyến chứ?