Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị toạ lạc ở trung tâm thành phố, xa hoa mà tráng lệ. Từ tầng cao nhất có thể nhìn ra được toàn bộ khung cảnh nhộn nhịp của thành phố, bất kể là ngày hay đêm.1
Trong phòng họp, bầu không khí lúc này căng thẳng vô cùng, thậm chí không có ai dám thở mạnh. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế quyền lực nhất của tập đoàn vẫn bình thản ngồi xoay bút, khuôn mặt lạnh lùng không chút lay động, mặc cho đám cổ đông đó đang hết sức phản đối những quyết định của anh.
- Lục tổng, nhúng tay vào chuyện của Tô thị là điều không thể đâu ạ. Tin đồn của Tô thị không cần biết có đúng hay không, nhưng chúng ta đều biết chuyện đó có liên quan tới mạng người. Lúc này chúng ta nhúng tay vào, há chẳng phải là cùng xuống đầm lầy cùng Tô thị sao?
Từ khi Lục Thiên Quân bắt đầu có những động thái nhúng tay vào để "cứu vớt" một Tô thị đã phá sản, các cổ đông của Lục thị hết sức phản đối. Tô thị giống như ly nước đã đổ vỡ, dù cho có còn sót lại gì thì cũng đã sớm bị Hà thị nuốt chửng hết rồi, thật không hiểu rốt cuộc Lục Thiên Quân đang nghĩ gì nữa.
Một chuyện mạo hiểm như vậy, đương nhiên không ai là không phản đối.
Mấy vị cổ đông khác cũng gật gù theo vị cổ đông vừa nói kia, nhưng không ai dám nhắc tới "người phụ nữ được mua về" trước mặt Lục Thiên Quân. Chuyện Lục tổng bị phụ nữ bỏ bùa là tin đồn trong nội bộ tập đoàn, thật giả không biết thế nào, nếu mà để nó đến tai Lục Thiên Quân thì có lẽ tất cả bọn họ đều không còn được ngồi yên ổn ở đây nữa đâu. Cho nên, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thiên Quân vẫn điềm tĩnh, không hề biến sắc. Nhưng, hành động xoay bút đã dừng lại. Anh lúc này mới quét mắt nhìn tất cả cổ đông ngồi phía bên dưới một lượt, mùi nguy hiểm càng thêm nồng đậm, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho ai ai cũng phải kiêng dè.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu "một trận lôi đình" từ Lục Thiên Quân thì đúng lúc đó, không biết trợ lí Tư Mã Lộc đã nói nhỏ với anh điều gì. Bọn họ chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh đã giãn ra không ít, sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng tan dần...
- Lục tổng, thiếu phu nhân đã tới trường rồi ạ. Nghe tài xế nói, cô ấy còn có một màn "cãi lí" với nhị thiếu gia. Đương nhiên là thiếu phu nhân đã toàn thắng, áp đảo nhị thiếu gia hoàn toàn.
Lục Thiên Quân hiểu rõ em trai mình. Lục Thiên Viễn kiêu là một thằng nhóc kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng chưa bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, thế mà cũng phải chịu thua Tô Hy? Anh có thể tưởng tượng được ra khuôn mặt đắc ý của cô khi trị được em trai mình, khoé môi bất giác cong lên một nụ cười nuông chiều nhưng cũng có một chút bất lực.
Nghịch ngợm!
- Tôi biết rồi.
Tuy Tô Hy chưa nói với Lục Thiên Quân chuyện quay trở lại trường đại học, nhưng anh cũng là vì suy nghĩ tới tương lai của cô, cho nên đã tự ý sắp xếp cho cô. Mong rằng cô thích sự sắp xếp này...
Dù không thích thì cũng phải thích ứng. Bởi vì trong mắt Lục Thiên Quân, Tô Hy cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn cần phải có người dẫn dắt chỉ bảo con đường phía trước. Anh là chồng cô, dĩ nhiên phải có nghĩa vụ với cô. Không hề liên quan tới phần hợp đồng hôn nhân kia, cứ coi như cô là người quen, anh phá lệ quan tâm cô nhiều hơn một chút cũng được.1
Một chút dịu dàng loé qua ánh mắt Lục Thiên Quân, nhưng cũng tắt ngấm rất nhanh. Quay trở lại cuộc họp, khuôn mặt anh càng thêm lạnh lẽo, nhìn lướt qua tất cả thêm một lần nữa:
- Ý tôi đã quyết, đừng ai cố thay đổi làm gì. Còn Hà thị đã nuốt của nhà họ Tô bao nhiêu, tôi sẽ khiến cho Hà thị phải "nôn" hết ra, cho tới khi nào sạch sẽ mới thôi. Tan họp!
...
Tô Hy nhìn ngôi trường đại học quen thuộc trước mặt, trong lòng vui sướиɠ tới nỗi suýt chút nữa là hét lên đầy phấn khích. Đây chính là trường cũ của cô, ngôi trường mà trước đây cô và Hà Diệp Nhu, Trương Tử Dương còn là bộ ba của trường.
Từ khi Tô gia phá sản, Tô Hy không còn tới trường nữa, một phần cũng là do hoàn cảnh của cô không cho phép cô có cơ hội quay trở lại trường. Đây là ngôi trường đại học thuộc top 1 trong nước, chương trình giảng dạy vô cùng chất lượng và hiệu quả, cơ sở vật chất hiện đại phù với việc dạy và học. Sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học này ra đều là những người thành đạt, có công ăn việc làm ổn định, tương lai rộng mở. Nếu bỏ qua cơ hội học tập ở trường đại học này thì quả là đáng tiếc.
Còn nữa, Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương cũng học ở đây. Nghĩ tới đây thôi Tô Hy càng thêm phấn khích, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười tinh nghịch cùng với chút quỷ quyệt. Cũng phải tới hỏi thăm hai người họ một chút, xem xem buổi lễ đính hôn đó có kết thúc tốt đẹp hay không? Cô cũng đang rất tò mò đây.
- Hừ, loại như cô lẽ ra không nên học ở đây, phí phạm tiền của anh trai tôi!
Lục Thiên Viễn không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Tô Hy, cất giọng giễu cợt. Nhìn thấy khuôn mặt kích động phấn khởi của cô khiến cho anh ta chỉ càng thêm chán ghét. Đương nhiên, anh ta cũng mới chuyển tới đây, không hề biết trước đó đây chính là trường mà cô vẫn đang học.
Lục Thiên Viễn những tưởng Tô Hy sẽ tức giận, ai dè cô không những không tức giận mà còn cười. Tạo hoá ban cho cô khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, khi cô cười càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Nhưng Lục Thiên Viễn nhất định sẽ không cho phép bản thân mình nằm trong danh sách những người động lòng vì cô.
- Phí phạm hay không thì đó là chồng của tôi, không liên quan tới người ngoài như cậu!
Tô Hy chậm rãi đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước mà chưa có ý định nhấc chân. Có lẽ, cô đang tìm người.
Còn ai khác ngoài Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương nữa? Cô muốn xem xem hai người họ sống "vui vẻ" thế nào mà thôi.
Lục Thiên Viễn chẳng có hơi đâu mà để ý tới mấy thứ đó, chỉ hằn học lườm Tô Hy một cái:
- Tôi là máu mủ ruột thịt của anh ấy, cô dám nói tôi là người ngoài? Người ngoài nên là cô mới đúng.
Tô Hy vẫn không lung lay, mờ ám đáp lại một câu:
- Tôi lại là người chung chăn gối với anh trai cậu đó, đêm đêm quấn quýt "khăng khít" bên nhau còn thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt đó, em chồng thân mến à!1