Chương 1: Tự bán mình
(1)
Đêm nay lại là một đêm mưa lớn, mưa cứ tiếp tục trút xuống, không biết đến bao giờ mới ngừng. Người ta nói, mỗi khi có mưa là lại có một sinh mệnh rời khỏi thế gian này, cho nên lúc nào trời mưa cũng khiến cho con người ta dâng lên nỗi buồn khó mà tả thành lời.
Trên cây cầu hiện lên hình dáng nhỏ bé của một người phụ nữ đang đứng bất động dưới cơn mưa lớn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống dòng sông sâu thẳm lạnh lẽo ở phía dưới cầu. Không ai biết cô đã trải qua những gì, nỗi đau như thế nào mà khiến cho cô có ý nghĩ kết thúc sinh mệnh của bản thân khi tuổi đời còn trẻ như vậy? Nhưng trời mưa lớn quá, những người tham gia giao thông chẳng ai để ý tới cô gái đáng thương ấy cả. Các phương tiện giao thông cũng ít dần, nhanh nhanh muốn trở về tổ ấm của mình.
Nhìn người khác vội vàng muốn trở về gia đình ấm áp của mình, cô gái càng thêm đau khổ hơn. Chỉ tiếc là cô không còn nhà để về nữa rồi, cô không biết bản thân sẽ đi đâu về đâu nữa. Tương lai trước mắt cô đều tối tăm mù mịt...
Rõ ràng ông trời đang dồn ép cô vào đường cùng mà! Vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy càng trở nên thê lương, khi cô chuẩn bị kết thúc cuộc đời của mình, bỗng nhiên chuông điện thoại trong túi áo lại reo lên inh ỏi như một lời cảnh tỉnh đối với cô. Đầu óc cô bừng tỉnh, cô không ngừng tự đặt ra một câu hỏi cho bản thân: “Vì sao cô phải chết?” Đúng vậy, vì sao cô phải tìm đến đường chết, trong khi bọn họ vẫn sống một cuộc sống vui vẻ không sợ báo ứng chứ? Lẽ ra bọn họ nên là người bị ông trời trừng phạt mới đúng, bọn họ phải gặp báo ứng, bọn họ phải xuống địa ngục.
Trong chốc lát ánh mắt của người phụ nữ đã thay đổi, bàn tay lập tức nắm chặt lấy điện thoại như muốn bóp vỡ nó. Trên màn hình điện thoại hiện lên tên của người gọi, “Mẹ yêu”.
Bầu trời tối tăm mù mịt bỗng chốc nổi lên sấm sét ầm ĩ, tia sấm hung hăng xẹt qua như muốn rạch nát màn đêm sâu thẳm.
...
Vài ngày sau trôi qua, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn, bầu trời quang vô cùng dễ chịu, lại giống như một khởi đầu mới sau những ngày giông bão.
Night là hộp đêm lớn nhất thành phố S, bất kể là ngày hay đêm, Night đều náo nhiệt như vậy. Nơi đây hầu hết đều là nơi để những người sống trong giới thượng lưu buông thả bản thân, cũng là nơi diễn ra nhiều tệ nạn xã hội, các giao dịch mua bán ngầm,... Cho nên mới nói, những nơi thế này vô cùng nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm lại càng kích thích sự hứng thú của con người.
Hôm nay Night tổ chức một buổi đấu giá, náo nhiệt càng thêm náo nhiệt. “Hàng hóa” được bán đấu giá ở đây đều là những thứ ở bên ngoài không có, cho nên nhiều người không tiếc bỏ ra một số tiền khổng lồ để có được thứ mình muốn. Cho tới khi “món hàng” cuối cùng xuất hiện, cả hộp đêm im lặng một phút để quan sát, sau đó rồi lập tức ồ lên đầy thích thú. Món hàng lần này đặc biệt đấy...
Đó là một người phụ nữ.
Người phụ nữ được che kín mặt, trên người mặc bộ váy hở hang. Làn da của cô trắng nõn nà không tì vết, thân hình chuẩn ba vòng không thừa không thiếu thịt, bộ váy hở hang ấy càng thêm tôn lên nét đẹp quyến rũ của cô. Vừa nhìn thôi đã biết cô là một đại mỹ nhân rồi, cho nên những người đàn ông có tiền ở đây lại hăm hở đưa ra giá cao để có được mỹ nhân.
200 triệu...
Gía khởi điểm là một con số không hề nhỏ, hơn nữa con số ấy càng ngày càng tăng lên không ngừng. Tô Hy nheo mắt nhìn những người phía dưới, trong lòng càng thêm lo lắng. Ngày hôm nay cô đã liều mạng giấu bố mẹ để làm một chuyện động trời này, vì tình thế trước mắt đã ép buộc cô tới đường cùng.
Một cô gái mới mấy ngày trước còn là một thiên kim tiểu thư danh giá, những người theo đuôi ngày ngày đều tìm cách nịnh nọt cô. Cô sống trong một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chưa bao giờ nghĩ đến bản thân lại có ngày hôm nay. Chỉ trong một đêm, cô mất đi tất cả. Tô gia phá sản, mà kẻ đầu sỏ của chuyện này lại chính là gia tộc thân thiết nhất với gia đình cô, Hà gia. Người bạn thân nhất của cô, cùng cô lớn lên là Hà Diệp Nhu, cũng con cái của Hà gia. Vào lúc cô gặp nạn, cô ta đã thành công cướp đi bạn trai Trương Tử Dương của cô. Thì ra hai người bọn họ đã sớm phản bội cô rồi, chỉ còn mình cô ngốc nghếch không hề hay biết gì mà thôi.
Tô gia phá sản, đương nhiên kéo theo rất nhiều rủi ro. Cuộc gọi ngày hôm đó của mẹ là báo tin bố vì sốc quá nên đã ngã bệnh, tình hình không khả quan cho lắm. Món nợ của nhà họ Tô, viện phí của bố, tất cả đã trở thành gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ của cô gái mới 19 tuổi. Tô Hy và mẹ phải sống tạm ở nhà chú Tô Dự, em trai của bố. Gia đình Tô Dự không giúp được nhiều, nhất là về chuyện tiền nong. Gia đình đó đã không can thiệp vào sản nghiệp của Tô gia rồi, cuộc sống chỉ ở mức khá giả. Tô Hy biết không thể làm phiền nhà chú quá nhiều, riêng chuyện chịu chứa chấp hai mẹ con cô đã là ân tình lớn.
Với lại, hôm nay Tô Hy liều mạng còn vì một lí do khác. Cô biết người ra vào Night đều là những người có quyền có thế, cô muốn tìm một người có thể chống lưng cho mình, hay nói một cách khác là cô muốn tìm kim chủ. Chỉ có như vậy cô mới đối phó được với Hà gia và Hà Diệp Nhu, cô phải khiến cho Trương Tử Dương hối hận vì đã đối xử với cô như vậy. Đến bước đường này rồi, giữ lại lòng tự trọng còn có tác dụng gì chứ?
Trước mắt Tô Hy chỉ còn thù hận, cô thậm chí chỉ muốn rút dao ra đâm mấy nhát vào những kẻ phản bội đó.
800 triệu!
Con số cao ngất ngưởng khiến cho Tô Hy sững người, cũng là câu nói này đã phá vỡ dòng suy nghĩ cùng với hận thù trong cô. Cô cẩn thận quan sát người vừa ra giá, là...một tên đàn ông trung niên, thân hình mập mạp. Tô Hy không khó nhận ra đó chính là ông chủ Vương Nghĩa, nổi tiếng là một tên háo sắc không ra gì, nhưng gia thế và quyền lực lại không phải dạng tầm thường.
Cả hộp đêm im lặng không ai ra giá thêm nữa, Tô Hy bắt đầu tuyệt vọng, hai tay nhỏ bé bấu chặt lấy nhau, thấm đẫm mồ hôi. Chẳng nhẽ...cô sẽ rơi vào tay háo sắc xấu xí đó sao?
MC càng thêm hớn hở tuyên bố:
- 800 triệu, liệu còn ai ra giá thêm không ạ?
Cả hộp đêm lại im lặng, trái tim Tô Hy cũng lạnh giá theo. Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không gian vừa hồi hộp cũng vừa lo lắng đó...
- 1 tỷ!
Người đàn ông đó ngồi trong bóng đêm, Tô Hy không nhìn rõ được khuôn mặt hắn. Nhưng 1 tỷ không phải là một con số nhỏ, thế mà giọng điệu của người đàn ông đó lại bình thản như vậy, hắn nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Trái tim Tô Hy run lên, nhanh chóng đập mạnh mẽ mà chính bản thân cô cũng không tài nào kiểm soát nổi. Cô chỉ còn nghe thấy giọng nói vui mừng của MC văng vẳng bên tai:
- 1 tỷ, là 1 tỷ đó. Không còn ai ra giá thêm, xin chúc mừng Lục thiếu gia đã có được món hàng độc nhất vô nhị này!
“Món hàng” ư? Tô Hy cười lạnh. Cô biết từ khi mình bước vào đây, bản thân đã trở thành một món hàng rẻ mạt rồi, tùy ý để cho đám đàn ông xấu xa kia ra giá. Nhưng cô không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiếp tục tiến. Có thể...ngày mai cô chết, cũng có thể lát nữa cô sẽ chết. Đó là chuyện tương lai không ai biết trước được cả. Cô chỉ biết rằng, vì Tô gia, cô sẽ làm mọi thứ.
Ở một góc tối, người đàn ông khẽ nhếch môi khi đạt được mục đích, thong thả nâng ly rượu vang trên tay lên nhàn nhã nhấp một ngụm. Ánh mắt hắn như một lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Tô Hy không rời. Tô Hy không khó nhận ra ánh mắt thăm dò đó, để giảm bớt căng thẳng cho bản thân, cô chỉ biết cúi gằm mặt, thở dài một cái.
Buổi đấu giá kết thúc, nhiều người tỏ ra tiếc nuối khi không có được Tô Hy, nhất là Vương Nghĩa. Với tính cách của ông ta, Tô Hy nghĩ ông ta sẽ không chịu thua như vậy đâu. Nhưng khá bất ngờ là...ông ta đã bực bội bỏ đi trước, cô lại càng thêm nghi hoặc. Người có thể khiến cho Vương Nghĩa chịu nhượng bộ, là ai được chứ? Người đó chắc cũng phải ghê gớm lắm.
Nhanh chóng có một người đàn ông mặc vest xuất hiện trước mặt Tô Hy, lịch sự cất tiếng:
- Tôi là Tư Mã Lộc, trợ lí đắc lực của Lục tổng. Mời cô đi theo tôi!
Tô Hy vẫn chưa tháo khăn che mặt ra, cô chỉ hơi nhíu mày như một phản xạ tự nhiên. Tư Mã Lộc nhanh nhạy nhận ra điểm này, nhưng anh ta lại không nói gì, cứ thế dẫn đường cho Tô Hy ra ngoài.
Thành phố này không ít người họ Lục, cho nên Tô Hy thực sự không đoán ra được kim chủ của mình là nhân vật nào. Cô chậm chạp bước theo Tư Mã Lộc tới bãi đỗ xe, một chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen đã đỗ sẵn ở đó. Tư Mã Lộc mở cửa xe ra, mời cô vào trong. Trong xe tối quá nên cô cũng không nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể cắn môi lo lắng bước vào trong xe.
Đóng cửa xe lại, sự im ắng trong xe đã nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn với vẻ náo nhiệt khi nãy của Night. Tô Hy ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ đầy nam tính đang bao quanh lấy mình, nhưng cô không dám ngọ nguậy nhiều. Bởi vì người đàn ông “mua” cô đang ngồi ngay bên cạnh cô rồi.
Hắn...rốt cuộc là con người thế nào?
Tô Hy bị căng thẳng bởi sự im ắng này. Cô lấy hết dũng khí hít một hơi sâu, lúc đang chuẩn bị lên tiếng hỏi thì giọng nói của người đàn ông ngồi bên cạnh lại đột ngột vang lên, ngữ khí tuy dịu dàng nhưng lại giống như một mệnh lệnh không cho phép đối phương có thể từ chối.
- Cô, qua đây!