Lục Thiên Quân từ đầu tới cuối im lặng chứng kiến một màn ồn ào giữ Hàn Nhi và Henry, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Một làn gió lạnh thổi qua, người của Henry đã tập hợp đầy đủ, đồng loạt chĩa súng vào ba người Lục Thiên Quân. Nếu hôm nay đã xác định là không thể đàm phán vui vẻ với nhau thì tất nhiên là phải nổ súng rồi.
Hàn Nhi bị súng chĩa vào, cô ta lập tức biết điều mà im bặt lại, nhưng ánh mắt vẫn hằm hằm lườm Henry. Ban đầu đúng là cô ta có giao dịch với đám người của Henry, kêu bọn chúng xử lí Tô Hy, tốt nhất là khiến cho cô thân bại danh liệt. Nhưng cuối cùng thì Tô Hy vẫn bình an quay trở về, mà Henry lại làm như hắn không hề liên quan tới chuyện này, đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ta. Thậm chí hắn còn chĩa súng, muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Hàn Nhi trước giờ luôn tự nhận mình thông minh, bao nhiêu năm tiếp quản Hàn thị và phát triển tập đoàn lớn mạnh. Thế mà từ khi gặp lại Lục Thiên Quân và xuất hiện thêm một Tô Hy, cô ta không thể nào bình tĩnh nổi, hết lần này tới lần khác hành động hấp tấp. Nếu hôm nay cô ta chết ở đây, há chẳng phải để cho Tô Hy được đắc ý sao? Và còn cả Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn nữa, hai người họ không thể bị liên lụy ở đây được.
- Henry, anh muốn nhắm vào tôi thì cứ nhắm, nhưng phải thả hai người bọn họ đi.
Hàn Nhi quay sang nhìn Lục Thiên Quân, cố gắng nhẫn nhịn cục tức mà thương lượng với Henry. Thật ra cô ta cũng đã có đề phòng trước, nếu 2 tiếng sau mà cô ta vẫn chưa trở về thì người của cô ta sẽ tới. Cho nên cách duy nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ cứu viện tới.
Ngụy Hàn im lặng nãy giờ, bây giờ nghe câu nói của Hàn Nhi, hắn khẽ nhíu mày. Cô ta hết chiêu rồi sao, chẳng nhẽ định nhượng bộ thế này? Ai cần cô ta nói những lời đó chứ, đúng là ngu xuẩn.
- Cô im miệng đi, qua đây!
Cuối cùng vẫn là Ngụy Hàn lên tiếng vì Hàn Nhi, hắn vươn tay ra ngang nhiên kéo Hàn Nhi ra phía sau mình. Súng của Henry cũng di chuyển theo người, nhưng căn bản là những tên đó vẫn chưa dám nổ súng, phải chờ hiệu lệnh của Henry.
Hàn Nhi đau lòng nhìn sang Lục Thiên Quân đang đứng bên cạnh Ngụy Hàn, cách cô ta một tấm lưng mà thôi. Nhưng những chuyện xảy ra, Lục Thiên Quân luôn tỏ ra thờ ơ, từ đầu tới cuối không hề quan tâm tới cô ta lấy một lần. Chẳng nhẽ, ngay cả một chút tình cảm cuối cùng cũng không còn sao? Lại nhìn sang Ngụy Hàn, hắn luôn là người mà cô ta muốn tránh xa, nhưng vào thời khắc này cũng chỉ có hắn còn nhớ tới cô ta mà thôi.
- Ha ha, các người đã bị bao vây rồi, hôm nay nếu muốn sống thì giao lại mỏ kim cương. Bằng không, đây sẽ là nơi chôn thân của các người.
Henry trực tiếp cầm súng nhắm thẳng vào Lục Thiên Quân, uy hϊếp. Lục Thiên Quân lúc này mới khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt, anh như thể rằng không để lời nói của hắn ta vào tai. Anh thong thả rút bao thuốc lá từ trong túi áo vest ra, châm một điếu.
Anh rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Henry. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ Henry đã chết nhiều lần dưới ánh mắt chết chóc đó rồi.
- Không thấy quan tài không đổ lệ?
Ngay từ đầu Lục Thiên Quân đã tự thề với bản thân mình rằng, anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ hại Tô Hy của anh khổ sở nhất có thể, khiến cho hắn phải xuống địa ngục. Cô mỏng manh nhỏ bé như vậy, anh nâng niu trên tay còn không hết, vậy mà bọn chúng dám?
- Ha, Lục Thiên Quân, không hổ danh là chiến thần bất bại trong truyền thuyết. Tới lúc này rồi mà mày vẫn còn cười thong dong được. Được thôi, tao sẽ cho mày được toại nguyện.
Henry nhìn Lục Thiên Quân một thân một mình đối đầu với cả một đội lính đánh thuê có súng, hắn cười nhạo chế giễu anh. Vậy thì trên đời này sẽ không còn ai tên là Lục Thiên Quân nữa:
- Nổ súng!
Henry ra hiệu lệnh, ngay lập tức đám lính đánh thuê chĩa súng vào ông ta, súng trong tay ông ta cũng bị một người có thân thủ cực tốt đoạt lấy. Người đó chính là Tư Mã Lộc. Đằng sau Tư Mã Lộc còn có một đội vệ sĩ được huấn luyện tinh nhuệ.
- Lục tổng!
Tư Mã Lộc lập tức tiến tới trước mặt Lục Thiên Quân, đưa cho anh một xấp tài liệu. Henry đã bị đám vệ sĩ khống chế lại, hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, kêu gào lên với người của mình:
- Các người đang làm gì thế hả, còn không mau nổ súng gϊếŧ chết đám nhãi tép này?
Một tên lính đánh thuê trong đó lập tức cởi mũ và tháo khẩu trang ra, nhếch môi nhìn Henry. Tên này thế mà lại là người da trắng?
- Người của "ngài" đã sớm bị Lục tổng giải quyết hết rồi, ở đây kêu gào cái gì?
Tất nhiên mấy tên lính đánh thuê còn lại đều là người của Lục Thiên Quân hết, người của Henry đã sớm không còn một ai nữa.
Chuyện lật ngược tình thế này đến cả Ngụy Hàn nãy giờ chỉ đứng để xem kịch cũng bất ngờ vô cùng, Lục Thiên Quân âm thầm chuẩn bị lại cái bẫy để tóm gọn Henry mà hắn chẳng hề hay biết gì, thật đúng là không đơn giản. Thú vị rồi đấy!
- Các người... các người làm sao có thể biết...?
Lục Thiên Quân lúc này đã xem xong tài liệu mà Tư Mã Lộc đưa cho, hắn mới bước về phía Henry, từng bước như một sứ giả địa ngục tới đòi mạng:
- Henry, thủ đoạn nhạt toẹt của trẻ con này mà cũng nghĩ ra được, thật bái phục.
Henry nhìn Lục Thiên Quân đang tiến lại gần mà hắn không thể nào tin được, cũng không có cách nào mà chấp nhận được chuyện hắn đã thua cuộc. Không thể nào, rõ ràng kế hoạch của hắn đã hoàn hảo như thế cơ mà? Rốt cuộc là vì sao vẫn để bị lộ sơ hở chứ?
- Tư Mã Lộc, đưa người ra!
- Vâng thưa Lục tổng!
Lập tức, một nhóm vệ sĩ đưa một người đàn ông đến, người này Henry tất nhiên không còn xa lạ gì nữa. Chính là Peter!
Hôm đó người của Lục Thiên Quân đã phát hiện ra Peter, liền âm thầm đưa hắn ta về chữa trị. Sau khi tỉnh lại, hắn lại gọi tên của Tô Hy. Vì vậy nên Lục Thiên Quân mới trực tiếp tới gặp hắn, uy hϊếp hắn tiết lộ bí mật. Vì còn cảm thấy áy náy với Tô Hy, cho nên hắn đã chấp nhận trở thành kẻ phản bội, nói hết mọi kế hoạch của Henry ra.
Dù sao thì hắn cũng không thể quay trở lại, Henry chắc chắn sẽ gϊếŧ người diệt khẩu. Mà hắn, vì Tô Hy nên hắn muốn sống tiếp. Có thể đứng ở phía xa nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của cô, đối với hắn như vậy đã quá đủ.
Henry trừng mắt nhìn Peter, thật không nghĩ tên thuộc hạ bỏ đi này của hắn lại chưa chết. Mẹ kiếp, đúng là hắn đã bỏ sót chuyện này rồi.
- Mày... sao mày có thể phản bội tao...?
- Ông có từng coi tôi là con người không?
Trong suốt thời gian làm việc cho Henry, Peter đã sớm chán ghét hắn rồi. Hơn nữa, hắn còn thường hay ngược đãi thuộc hạ, cứ ai không vừa ý hắn thì hắn sẽ tùy tiện nổ súng gϊếŧ người đó. Cuộc sống thế này, Peter không muốn tiếp tục nữa. Không phải là Peter ham sống sợ chết, mà là hắn đã tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống qua Tô Hy.
Lục Thiên Quân lạnh lùng cười, không cho phép Henry tiếp tục lảm nhảm nhiều chuyện nữa, anh lập tức đưa xấp tài liệu cho Henry xem:
- Đây là bằng chứng chứng minh HR là một tập đoàn rửa tiền, cấu kết với hắc đạo để kinh doanh mặt hàng cấm, trốn thuế tham ô,... thật là nhiều thành tích nhỉ? Ông nghĩ xem, nếu như những thứ này đến pháp luật thì sẽ thế nào?
- Lục Thiên Quân, mày... mày muốn thế nào?
Henry đã vô cùng kinh hãi khi tất cả những bằng chứng này lại ở trong tay Lục Thiên Quân. HR là cả tính mạng của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho HR xảy ra chuyện được. Bây giờ nhượng bộ một chút, chỉ cần cứu được HR khỏi nguy hiểm thì hắn cái gì cũng đồng ý.
Lục Thiên Quân lắc đầu cười mà không đáp gì, ánh mắt thâm sâu khó đoán nhìn Henry chằm chằm. Henry lập tức thể hiện thành ý, chủ động đưa ra điều kiện:
- Được, mỏ kim cương gì đó tôi không cần nữa. Từ nay về sau, Lục thị và Ngụy thị cũng sẽ được tự do ở mảnh đất Nam Phi này, HR chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay chèn ép... Thế nào?
Henry lo sợ nhìn vào ánh mắt Lục Thiên Quân, sợ rằng những điều kiện đó đối với một con "hổ đói" như Lục Thiên Quân là chưa đủ. Nhưng nào ngờ, Lục Thiên Quân lại bất chợt gật đầu:
- Được, nói phải giữ lời. Tư Mã Lộc, thả người ra đi. Tôi và "ngài" Henry cần phải kí hợp đồng thoả thuận!
- Vâng thưa Lục tổng.
Henry bị người của Lục Thiên Quân lôi tới bàn làm việc, Lục Thiên Quân cũng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế quyền lực nhất của HR, xoay xoay bút nhìn Henry. Hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, Henry chỉ cần kí vào mà thôi.
Ngụy Hàn và Hàn Nhi nãy giờ vẫn quan sát mà không nói gì thêm. Chẳng nhẽ mỗi như vậy thôi sao? Ngụy Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nếu đã là tác phong làm việc của Lục Thiên Quân thì hắn tất nhiên sẽ không nghi ngờ gì.
Trước kia Ngụy Hàn luôn coi Lục Thiên Quân là kẻ địch không đội trời chung, nhưng khi hợp tác rồi mới biết Lục Thiên Quân quả thực không tầm thường, khiến cho hắn tâm phục khẩu phục.
Henry đọc hợp đồng nhưng lại cảm thấy thật quá đáng, hắn chậm chạp đọc từng trang, cố tình kéo dài thời gian. Cuối cùng hắn mới chịu kí tên lên đó.
Lục Thiên Quân khẽ cong môi lên, gật đầu hài lòng. Anh vứt bút xuống, đứng dậy:
- Ngoan ngoãn như cún thế này có phải tốt hơn không?
Rồi Lục Thiên Quân quay sang thuộc hạ của mình, phất tay:
- Rút!
Henry nhìn theo bóng dáng của Lục Thiên Quân xa dần, hắn ta càng tức không thể nhịn nổi. Hắn không cam tâm thua cuộc thế này, rõ ràng ban đầu là hắn gài bẫy, vì sao cuối cùng lại trở thành người bị mắc bẫy chứ?
Không, hắn không phục!
Henry lập tức lấy ra từ gầm bàn một khẩu súng, nhân lúc Lục Thiên Quân không chú ý mà chĩa thẳng vào anh, nổ súng.
Bùng!