Tô Hy thề, cô chỉ là cố tình chọc tức Lục Thiên Viễn nên mới nói một câu mờ ám như vậy. Thật ra cô cũng phải cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể, như thể rằng cô và Lục Thiên Quân đã thân thiết tới mức đấy rồi, tuyệt đối không để cho Lục Thiên Viễn nghi ngờ. Nói xong, cô lại nhìn cậu ta chằm chằm, âm thầm quan sát biểu cảm thay đổi của cậu ta.
Quả nhiên đáy mắt Lục Thiên Viễn tối sầm lại, cả người đứng đờ một giây. Sau đó vành tai cậu lập tức trở nên ửng đỏ, nhưng rất nhanh chóng đã được cậu che giấu đi tất cả một cách hoàn hảo.
- Đồ phụ nữ không có liêm sỉ!
Lục Thiên Viễn lạnh lùng buông một câu rồi rời đi, không muốn đứng chung với Tô Hy thêm một giây một phút nào nữa. Cậu ta chỉ cảm thấy, cô thật kinh tởm. Đã quyến rũ anh trai cậu rồi còn không biết xấu hổ mà ở đó khoe khoang, thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tô Hy chỉ cười nhạt, nhìn theo bóng dáng Lục Thiên Viễn xa dần. Dù cho cậu ta có mạnh miệng đến đâu thì cũng chỉ là một cậu nhóc bằng tuổi cô, những chuyện người lớn đó quả thực đã khiến cho cậu ta đỏ mặt. Tô Hy không thể không thừa nhận điều này.
Một Lục Thiên Viễn trước giờ luôn kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì mà cũng biết xấu hổ, xem ra sau này Tô Hy có thể mang chuyện này ra để uy hϊếp Lục Thiên Viễn được rồi. Cơ mà, một cậu chủ nhà giàu như cậu ta mà không dính vào "gái gú", quả thực khiến cho cô phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác.
...
Khi Tô Hy đường đường chính chính bước vào giảng đường, ngay lập tức đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt chú ý của các sinh viên. Ở đây ai ai cũng biết đến chuyện Tô gia phá sản không thể trở mình, thiên kim tiểu thư nhà họ Tô là Tô Hy cũng buộc phải nghỉ học. Từ đó không còn ai nghe thấy tin tức của Tô Hy nữa, với lại cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đi lo chuyện bao đồng.
Trước đây Tô Hy còn có cái danh hiệu là "thiên kim tiểu thư", cô lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, thái độ không tốt với thầy cô và bạn bè. Cô còn nói, vì cô có tiền nên cô thích vậy, ai không phục thì hãy cố gắng được bằng cô rồi nói. Chính vì cô như vậy nên từ lâu các bạn học đã không còn cảm tình với cô, cũng có nhiều người chịu cúi đầu nên suốt ngày tới nịnh ngọt cô, đến cả hiệu trưởng cũng còn kiêng dè, chỉ vì cô là con gái của Tô Thức.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã khác rồi. Những người trước đây từng bám theo Tô Hy, nịnh nọt cô đều quay lưng cả. Còn những người trước kia đã không ưa gì cô, bây giờ cũng trở mặt bàn tán nói xấu cô này nọ. Nói chung là tất cả những điều này cô đều đã lường được trước, cô không bất ngờ cho lắm. Với lại cô cũng chẳng để tâm nữa.
Lần này đi học trở lại, Tô Hy chỉ có hai mục đích duy nhất. Thứ nhất là chuyện học hành, cô sẽ nghiêm túc học tập thật tốt, sẽ không để lãng phí thời gian như trước nữa. Mục đích thứ hai của cô chính là Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương, ngày nào hai bọn họ còn bình yên bên nhau, cô đều không cam tâm. Nếu đã gọi là trả thù rồi, cô phải để cho bọn họ nếm trải mùi vị đau đớn của sự phản bội, phải cho họ đau gấp đôi hơn những gì cô đã phải chịu, có như vậy cô mới hả dạ được.
Tô Hy ngồi xuống một chỗ trống ở bên dưới, trùng hợp là Lục Thiên Viễn cũng ngồi ở trong lớp này, cách cô vài ghế. Đúng là oan gia ngõ hẹp, âm hồn không tan mà. Nhưng khoan, Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương cũng có ở đây nữa, cô tạm thời không tính toán với Lục Thiên Viễn vậy.
Quả nhiên khi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, Trương Tử Dương đã quay người lại quan sát, không khó để bắt gặp hình bóng quen thuộc của Tô Hy. Cô vẫn như hôm tổ chức lễ đính hôn đó, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mặc dù cô chỉ để mặt mộc. Khi bắt gặp ánh mắt của Trương Tử Dương, cô khẽ cười nhẹ.
Trái tim Trương Tử Dương như có một sợi tơ dịu dàng quấn lấy, khiến cho nó đập liên hồi. Tô Hy đang mỉm cười với hắn sao? Hắn cũng lập tức đáp lại "sự chào hỏi" của cô, mỉm cười.
Hà Diệp Nhu cũng tò mò nên đã quay người lại quan sát như một phản xạ tự nhiên, thì ra hôm nay Tô Hy quay trở lại trường. Nhớ tới cục tức của hôm nọ, cơn thịnh nộ của cô ta lại dâng lên. Cô ta hận Tô Hy, hận tới nỗi chỉ muốn cô biến mất khỏi thế gian này.
Vẫn chưa tới giờ vào lớp...
Hà Diệp Nhu lập tức đứng lên, bước về phía Tô Hy. Hành động của cô ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây, ai ai cũng biết trước đây Hà Diệp Nhu và Tô Hy là bạn thân của nhau, nhưng không biết vì lí do gì mà trở mặt. Hôm nay đúng là có kịch hay để xem rồi!
- Yo, còn tưởng nhân vật lớn nào tới đây, hoá ra là Tô tiểu thư à? À mà nhầm, giờ còn là Tô tiểu thư cái nỗi gì nữa?
Một câu nói ngay lập tức đã thể hiện rõ ràng mối quan hệ đối địch của Tô Hy và Hà Diệp Nhu, tất cả mọi người liền lập tức trở nên phấn khởi hóng hớt và xem kịch.
Duy chỉ có Lục Thiên Viễn vẫn ngồi im đó, khuôn mặt đẹp trai không chút biểu cảm. Nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn hướng về Tô Hy, nhìn cô chằm chằm.
Trương Tử Dương khó xử nhíu mày, cũng bước theo sau Hà Diệp Nhu:
- Diệp Nhu à, mặc kệ cô ta đi!
Hà Diệp Nhu đương nhiên sẽ không nghe lời Trương Tử Dương rồi. Ngày hôm đó Tô Hy khiến cho cô ta mất mặt bao nhiêu, hôm nay cô ta phải trả lại gấp mười.
Tô Hy vẫn bình thản coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hà Diệp Nhu không hề buông tha, lần này là cô ta động tay động chân với cô trước, giơ tay lên quấn quấn mái tóc cô, giọng điệu khinh thường rõ ràng:
- Nhìn đã biết là vừa chui ra từ giường của đại gia, nếu không sao có khả năng quay lại trường? Tô Hy, tôi nói không sai chứ?
Lần này Tô Hy mới có chút phản ứng, khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại. Hà Diệp Nhu thừa cơ hội mà lấn tới, lại tiếp tục nói:
- Tôi nghe nói hôm đó cô tự bán mình ở hộp đêm, là ông chủ Vương đã mua cô. Ông già Vương Nghĩa đó mà cũng chịu được, Tô Hy, tôi thật khâm phục cô!
Chuyện ở hộp đêm không quá ầm ĩ, nhưng với một người luôn coi Tô Hy là tình địch như Hà Diệp Nhu, muốn điều tra ra chuyện này cũng chẳng khó. Nhưng có lẽ cô ta đã điều tra sai sót rồi.
Tô Hy chỉ mỉm cười, chẳng buồn giải thích:
- Trí tưởng tượng của Hà tiểu thư cũng thật phong phú quá đi, không đi viết tiểu thuyết quả thực rất tiếc.