Lục Tuấn Kiệt muốn mở miệng ngăn cản, nhưng Lục Như Mai đã phát huy bản lĩnh đanh đá của mình, căn bản không ngăn được.
Trần Diệu lạnh lùng nhìn cô ta làm loạn.
Tôi cũng im lặng đứng nhìn, nghe một lúc lâu, đợi Lục Như Mai bình tĩnh trở lại, im lặng không nói những lời khó lọt tai nữa, quần chúng đứng bên cạnh cũng nghe đến mệt.
Tôi nói với di động vẫn luôn kết nối mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Cố tổng, anh đã nghe hết rồi chứ?"
Lục Như Mai nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đường Hoài An, cô thế mà dám gọi điện thoại cho Gia Huy, đê tiện."
Tôi không thèm để ý đến cô ta, chỉ mở loa ngoài điện thoại, Giọng nói của Cố Gia Huy lạnh lùng trầm thấp truyền đến: “Ừ!" Anh lạnh nhạt nói ra một chữ, khiến gương mặt Lục Như Mai lập tức trắng bệnh, cả người như bị rút cạn máu xụi lơ dưới đất.
Trong văn phòng lúc này rất yên tĩnh, tôi nói với điện thoại, nói từng chữ rõ ràng: “Phiền Cố tổng giải thích rõ ràng mọi chuyện với vợ mình, đừng để cô ta nhìn thấy người thì cắn loạn."
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh truyền lại, tôi tưởng rằng Cố Gia Huy tốt xấu gì cũng nói vài câu, nhưng như thể anh ta vừa nghe xong một màn tấu hài, tắt luôn điện thoại.
Sắc mặt Lục Như Mai dữ tợn, sau khi ngoài miệng đã chẳng còn lời nào để nói thì định ra tay với tôi.
Nhưng bị Lục Tuấn Kiệt kéo lại, Lục Tuấn Kiệt bị cô ta làm loạn đến phiền toái, sắc mặt âm trầm: “Lục Như Mai, em làm loạn đủ chưa?"
Người đàn ông dịu như Lục Tuấn Kiệt, ngày thường từ việc làm đến lời nói đều nhỏ nhẹ, đột nhiên nóng giận như vậy, khó tránh khỏi sẽ dọa người.
Lục Như Mai sợ tới mức rùng mình một cái, trước mắt không thể tưởng tượng được nhìn anh ta: “Anh, anh..."
"Được rồi, Như Mai, đây là công ty, con làm loạn như vậy đúng là không phù hợp." Trần Diệu ở bên cạnh thấy vậy mở miệng, kéo Lục Như Mai đi.
Lục Như Mai bị Lục Tuấn Kiệt mắng như vậy, trong mắt đều là tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Lục Tuấn Kiệt đỏ bừng, như thể chịu oan ức cực lớn.
Lo cô ta tiếp tục làm loạn, cuối cùng Trần Diệu còn chưa xong việc nửa lôi nửa kéo cô ta ra khỏi văn phòng.
Nhìn ánh mắt Lục Như Mai lúc gần đi nhìn mình, tôi biết, cô ta cực kỳ hận tôi, chỉ sợ tiếp theo đây, cô ta sẽ càng làm loạn nhiều hơn nữa.
Trong văn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, sắc mặt Lục Tuấn Kiệt không tốt lắm, nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, em vào văn phòng với anh."
Tôi biết anh ta muốn hỏi tôi giữa tôi và Cố Gia Huy rốt cuộc có chuyện gì, đơn giản nhìn anh ta nói: “Không cần đi, anh muốn biết gì, cứ hỏi luôn ở đây không được à? Chuyện em chưa làm, em sẽ không thẹn với lòng."
Anh ta hơi sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua một đám đồng nghiệp trong phòng đang cúi đầu, nhìn như đang chăm chú làm việc của mình, kỳ thật đều đang vểnh tai muốn nghe ngóng.
Chần chờ một lát, anh ta lại không hỏi chuyện giữa tôi và Cố Gia Huy, mà chỉ nhẹ gật đầu, giọng nói trầm thấp rõ ràng nói: “Làm việc cho tốt, chuyện không liên quan đừng mang đến công ty."
Tôi gật đầu.
Nhìn theo anh ta rời đi, tôi nhìn bàn làm việc bị Lục Như Mai làm cho rối loạn, đã mất hết tâm trạng làm việc.
Tâm trạng rất tệ mãi cho đến lúc hết giờ, khi Hàn Trung Kiên gọi điện thoại đến, tôi đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm Đường Bảo Nam, muốn hỏi bác sĩ đã tìm được tủy phù hợp chưa.
Điện thoại vừa chuyển, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không hài lòng của Hàn Trung Kiên: “Cô Đường, cô cũng thật là, để một người bệnh trong nhà cả ngày, cô không lo người đó sẽ chết à?"
Tôi đứng ở ven đường chờ xe, nghe anh ta oán giận qua điện thoại, cảm xúc không tốt lắm, nhàn nhạt nói với điện thoại: “Đã chết người chưa?"