Nhìn thấy tôi, con ngươi sâu thẳm của anh hơi nheo lại, ánh mắt quét qua bộ sườn xám trên người tôi, sau đó thản nhiên di chuyển ánh mắt, kéo Lục Như Mai tới bên cạnh Lâm Khánh Ngân: “Ra ngoài trễ giờ, để dì Lâm đợi lâu rồi ạ.”
Nụ cười trên mặt Lục Như Mai đã sớm quay trở lại, nhìn Lâm Khánh Ngân ngây thơ nói: “Mẹ, mẹ đừng trách Gia Huy, sáng nay con dậy muộn, Gia Huy không nỡ đánh thức con, trang điểm lại chậm, thế nên mới tới muộn.”
Câu từ nào của cô ta cũng để lộ ra sự hạnh phúc ân ái sau hôn nhân của cô ta và Cố Gia Huy, tôi nghe mà đau lòng.
Lâm Khánh Ngân nhìn hai người, khẽ cười nói: “Không muộn, không muộn đâu. Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, anh con đi gọi ba và ông, các con ngồi chờ một lát.”
Sau khi tiếp đón vào biệt thự, Lâm Khánh Ngân dặn người giúp việc đi rót nước, còn bà đi gọi những người khác.
Chỉ còn lại ba người chúng tôi ngồi trong phòng khách, Lục Như Mai nhìn về phía Cố Gia Huy, dịu dàng nói: “Gia Huy, quà mang tặng ba mẹ, có phải anh quên trong xe rồi không?”
Cố Gia Huy gật đầu, đứng dậy nói một câu: “Anh đi lấy!”
Chỉ còn lại tôi và Lục Như Mai, sự dịu dàng ngụy trang trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn tôi chằm chằm: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì kết quả giám định vẫn chưa có. Đường Hoài An, cô không sợ cuối cùng có kết quả, cô không phải con gái cả nhà họ Lục, chuyện sẽ khó xử thế nào sao?”
Biết cô ta muốn mỉa mai tôi, tôi cúi đầu nhìn ly nước trên tay, hơi nhíu mày: “Cô Lục lo lắng cái gì thế? Tôi có phải con gái nhà họ Lục hay không cũng đều là chuyện của tôi. Cô vội vã lo thay tôi như vậy, là vì sợ tôi thật sự là con gái nhà họ Lục, sẽ mượn gia thế của nhà họ Lục trả thù cô à?”
“Cô dám?” Sắc mặt cô ta âm trầm: “Dù cô là con gái nhà họ Lục thì cô có thể làm gì tôi? Ba cô đáng đời, vì ông ta nuôi dạy ra một đứa con gái không biết xấu hổ như cô, thế nên ông ta đáng bị tức chết.”
Sự tức giận dâng trào trong lòng tôi, tôi siết chặt ly nước trên tay, sợ một giây mất kiểm soát sẽ bóp chết cô ta ngay tại đây.
Đè nén sự tức giận trong lòng, tôi nhìn Lục Như Mai, bật cười: “Đúng vậy, đúng là tôi không thể làm gì cô, nhưng cô Lục cảm thấy tình cảm hai năm của tôi và Cố Gia Huy, cô cho rằng hai người kết hôn là mọi chuyện đều xong xuôi hết sao? Nghe nói Phương Mỹ Trúc cũng vì coi trọng thân phận con gái nhà họ Lục của cô. Nếu bà ta biết cô không phải con gái ruột nhà họ Lục, cô nghĩ liệu bà ta có tìm mọi cách chia rẽ hai người không? À đúng rồi, nếu có kết quả giám định, tôi là con gái nhà họ Lục, dựa vào tình cảm hai năm của tôi và Cố Gia Huy, rồi lại còn sự ủng hộ của Phương Mỹ Trúc nữa, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Cố Gia Huy có thể đi được bao lâu?”
“Soạt!” Lục Như Mai bị chọc giận, cầm ly nước trên bàn ném về phía tôi, nhưng tôi lại được Lục Tuấn Kiệt vừa bước vào kéo ra, ly nước hắt vào không khung, rơi xuống đất, thủy tinh vỡ đầy mặt đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi tôi phản ứng lại, trưởng bối nhà họ Lục và Cố Gia Huy đã đứng ở đại sảnh.
Có lẽ Lục Như Mai bị tức giận quá mức, con ngươi đỏ gằn cả lên, thấy trưởng bối bất ngờ xuất hiện, lập tức muốn ra vẻ dịu dàng cũng không kịp nữa.
Lâm Khánh Ngân đi tới bên cạnh tôi, căng thẳng nhìn tôi rồi lên tiếng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, vẫn chưa mở miệng nói gì.
Thì Lục Thái Tuệ đã đi tới, tuy là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn rất tuấn lãng, khí chất ưu nhã. Ông nhìn về phía Lục Như Mai, đè thấp giọng nói: “Như Mai, chuyện gì thế này?”
…