Về đến nhà, vừa mở cửa tôi đã nghe thấy tiếng xoong nồi vang lên trong bếp, tôi nhíu mày, mới sáng sớm ai lại ở trong nhà tôi?
Tôi giật mình, tưởng là có trộm, cầm lấy cây gậy bóng chày ở cửa, khom người đi về phía phòng bếp, nhìn vào trong thì thấy Hàn Trung Kiên mặc áo sơ mi xắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay săn chắc, buộc tạp dề quanh hông, đang nấu cháo.
Có lẽ anh ta quá tập trung, hoàn toàn không phát hiện tôi đang ở sau lưng, tôi ngẩn người đứng đó, nhìn người đàn ông đẹp trai nổi bật trong ánh ban mai, không có vẻ bất cần đời thường ngày, lúc này trông anh ta có chút dịu dàng của một người đàn ông của gia đình.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi sắp hai mươi sáu rồi, vài năm nữa là sẽ ba mươi, có vẻ phải bắt đầu cân nhắc chuyện trọng đại nhất đời người rồi.
Rất lâu trước đây tôi đã nghĩ, nếu tôi may mắn được kết hôn với Cố Gia Huy, vậy có phải đời này của tôi được coi là hoàn mỹ rồi không?
Nhưng Cố Gia Huy kết hôn rồi, anh đã có cuộc sống của riêng mình.
Giờ đây chúng tôi đã trở thành người ở hai đường thẳng song song, tôi cũng phải bắt đầu đi trên con đường của chính mình.
“Về khi nào thế? Đang nghĩ gì vậy?” Hàn Trung Kiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, anh ta hơi ngạc nhiên: “Sao về sớm vậy? Tôi đang định nấu cháo xong lát nữa mang đến bệnh viện cho cô đây.”
Gác lại mọi suy nghĩ, tôi mỉm cười trả lời: “Không có việc gì nên tôi về thôi.”
Anh ta kéo tôi ngồi vào bàn ăn, sau đó lấy bát, múc cháo, đặt trước mặt tôi, nhìn tôi rồi bảo: “Ăn thử xem có thích không.”
Nhìn bát cháo thịt nạc trước mặt toả ra mùi hương thơm phức, tôi bất giác nếm thử một miếng, mùi vị thơm ngọt cực kỳ ngon, tôi không khỏi lên tiếng: “Ngon lắm!”
Thấy vậy, anh ta kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, từ nhỏ tôi đã được chị tôi truyền dạy, món cháo thịt nạc này ngoài chị tôi ra, không còn ai nấu ngon hơn tôi nữa đâu.”
Tôi ăn vài miếng, nói thuận theo lời của anh ta: “Anh còn có chị gái nữa à?” Quen biết bao nhiêu lâu, dường như tôi chưa bao giờ tìm hiểu về anh ta.
Anh ta “ừm” một tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống, giọng nói cũng thấp hơn: “Nhưng mười năm trước chị ấy đã qua đời rồi.”
Qua đời rồi?
“Chị ấy kết hôn chưa? Hay là…” Tôi hỏi, tôi đã ăn gần hết bát cháo rồi.
Trong mắt anh ta thoáng qua một cảm xúc mà tôi không hiểu, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Biến mất rồi.”
Tôi cau mày: “Biến mất?”
Anh ta gật đầu: “Mười năm trước tôi bị bệnh nặng, khi tỉnh lại thì chị ấy đã biến mất rồi, tôi tìm chị ấy rất nhiều năm nhưng vẫn không tìm được.”
Thấy dáng vẻ buồn bã của anh ta, nhất thời tôi không biết phải an ủi thế nào, bèn bảo: “Sẽ tìm thấy thôi. Anh nhìn tôi xem, tôi cũng lạc ba mẹ ruột hơn hai mươi năm, chẳng phải vẫn tìm được đó sao? Chắc chắn anh sẽ tìm được chị ấy.”
Anh ta nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại: “Ừm, vậy nên tôi định ở bên cô nhiều một chút để hưởng ít vận may từ cô, sau đó mau chóng tìm được chị gái của mình.”
Mạch não này khá… kỳ dị!
Tôi mỉm cười, đứng dậy thu dọn bát đũa, chuẩn bị về phòng ngủ bù một giấc.
Đi được vài bước, tôi dừng lại, nhìn Hàn Trung Kiên, ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh tham gia vào dự án mở rộng thành phố Bắc do Lục Thị tiếp quản rồi à?”
Anh ta nhướng mày: “Ừm, sao thế?”
Nghe vậy, tôi im lặng giây lát rồi nhìn anh ta nói: “Hàn Trung Kiên, mục đích của anh đã đạt được, mục đích của tôi cũng đã đạt được, cho nên sau này chúng ta… đừng tiếp xúc nhiều nữa thì hơn.”
Tôi giật mình, tưởng là có trộm, cầm lấy cây gậy bóng chày ở cửa, khom người đi về phía phòng bếp, nhìn vào trong thì thấy Hàn Trung Kiên mặc áo sơ mi xắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay săn chắc, buộc tạp dề quanh hông, đang nấu cháo.
Có lẽ anh ta quá tập trung, hoàn toàn không phát hiện tôi đang ở sau lưng, tôi ngẩn người đứng đó, nhìn người đàn ông đẹp trai nổi bật trong ánh ban mai, không có vẻ bất cần đời thường ngày, lúc này trông anh ta có chút dịu dàng của một người đàn ông của gia đình.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi sắp hai mươi sáu rồi, vài năm nữa là sẽ ba mươi, có vẻ phải bắt đầu cân nhắc chuyện trọng đại nhất đời người rồi.
Rất lâu trước đây tôi đã nghĩ, nếu tôi may mắn được kết hôn với Cố Gia Huy, vậy có phải đời này của tôi được coi là hoàn mỹ rồi không?
Nhưng Cố Gia Huy kết hôn rồi, anh đã có cuộc sống của riêng mình.
Giờ đây chúng tôi đã trở thành người ở hai đường thẳng song song, tôi cũng phải bắt đầu đi trên con đường của chính mình.
“Về khi nào thế? Đang nghĩ gì vậy?” Hàn Trung Kiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, anh ta hơi ngạc nhiên: “Sao về sớm vậy? Tôi đang định nấu cháo xong lát nữa mang đến bệnh viện cho cô đây.”
Gác lại mọi suy nghĩ, tôi mỉm cười trả lời: “Không có việc gì nên tôi về thôi.”
Anh ta kéo tôi ngồi vào bàn ăn, sau đó lấy bát, múc cháo, đặt trước mặt tôi, nhìn tôi rồi bảo: “Ăn thử xem có thích không.”
Nhìn bát cháo thịt nạc trước mặt toả ra mùi hương thơm phức, tôi bất giác nếm thử một miếng, mùi vị thơm ngọt cực kỳ ngon, tôi không khỏi lên tiếng: “Ngon lắm!”
Thấy vậy, anh ta kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, từ nhỏ tôi đã được chị tôi truyền dạy, món cháo thịt nạc này ngoài chị tôi ra, không còn ai nấu ngon hơn tôi nữa đâu.”
Tôi ăn vài miếng, nói thuận theo lời của anh ta: “Anh còn có chị gái nữa à?” Quen biết bao nhiêu lâu, dường như tôi chưa bao giờ tìm hiểu về anh ta.
Anh ta “ừm” một tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống, giọng nói cũng thấp hơn: “Nhưng mười năm trước chị ấy đã qua đời rồi.”
Qua đời rồi?
“Chị ấy kết hôn chưa? Hay là…” Tôi hỏi, tôi đã ăn gần hết bát cháo rồi.
Trong mắt anh ta thoáng qua một cảm xúc mà tôi không hiểu, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Biến mất rồi.”
Tôi cau mày: “Biến mất?”
Anh ta gật đầu: “Mười năm trước tôi bị bệnh nặng, khi tỉnh lại thì chị ấy đã biến mất rồi, tôi tìm chị ấy rất nhiều năm nhưng vẫn không tìm được.”
Thấy dáng vẻ buồn bã của anh ta, nhất thời tôi không biết phải an ủi thế nào, bèn bảo: “Sẽ tìm thấy thôi. Anh nhìn tôi xem, tôi cũng lạc ba mẹ ruột hơn hai mươi năm, chẳng phải vẫn tìm được đó sao? Chắc chắn anh sẽ tìm được chị ấy.”
Anh ta nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại: “Ừm, vậy nên tôi định ở bên cô nhiều một chút để hưởng ít vận may từ cô, sau đó mau chóng tìm được chị gái của mình.”
Mạch não này khá… kỳ dị!
Tôi mỉm cười, đứng dậy thu dọn bát đũa, chuẩn bị về phòng ngủ bù một giấc.
Đi được vài bước, tôi dừng lại, nhìn Hàn Trung Kiên, ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh tham gia vào dự án mở rộng thành phố Bắc do Lục Thị tiếp quản rồi à?”
Anh ta nhướng mày: “Ừm, sao thế?”
Nghe vậy, tôi im lặng giây lát rồi nhìn anh ta nói: “Hàn Trung Kiên, mục đích của anh đã đạt được, mục đích của tôi cũng đã đạt được, cho nên sau này chúng ta… đừng tiếp xúc nhiều nữa thì hơn.”