Anh mở mắt ra nhìn tôi một lúc, sau đó nói: “Bị rơi vào nước, ướt hết rồi, không mặc được nữa.”
Tôi nhíu mày, đang yên đang lành sao lại bị ướt nước chứ. Mở đèn phòng khách lên, tôi tìm quần áo bị anh ném qua một bên, đều khô ráo, căn bản không có giọt nước nào.
Lúc quay đầu nhìn anh, anh đã đi vào phòng ngủ của tôi, trực tiếp chiếm đoạt cái giường của tôi.
Cũng không biết là người đàn ông này uống bao nhiêu mà lại say thành bộ dạng này.
Có lẽ nằm mơ rơi xuống nước, quần áo bị ướt, nên mới tìm đồ của tôi mà mặc vào.
Đã ba giờ sáng, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, không còn sức lực tiếp tục để ý tới anh, tôi nằm trên ghế salon rồi trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Tôi bị chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng đi mở cửa, nhìn thấy là Trần Minh Nhật, trong tay cậu ta còn mang theo hộp cơm. Nhìn thấy tôi, cậu ta làm như gặp quỷ, biểu cảm vô cùng lố lăng: “Đường Hoài An, hôm qua chị làm cái gì vậy, quầng thâm trên mắt chị còn đậm hơn cả gấu trúc nữa kìa, với lại vết thương trên mặt chị là có chuyện gì thế?”
Ngủ không đủ, tôi cảm thấy vô cùng choáng váng, tùy tiện trả lời cậu ta một câu: “Bị té, sáng sớm cậu đến đây làm gì vậy?”
Cậu ta nhích lại gần tôi, nhìn kỹ vết thương trên mặt tôi rồi nói: “Tôi đã nói sao ngày hôm qua chị lại mang theo khẩu trang, nhìn cứ thần thần bí bí, tình cảm bị phá hủy, gương mặt vốn dĩ đã xấu rồi bây giờ lại càng xấu hơn. Xem đi kìa, dựa vào giá trị thị trường hiện tại của chị, giờ còn có thể gả ra ngoài được không cơ chứ.”
Liếc mắt lườm cậu ta, tôi buồn ngủ vô cùng, lại trở về ghế sa lông chuẩn bị ngủ thêm một lúc, không thèm quan tâm tới cậu ta.
Trần Minh Nhật để hộp cơm trong tay lên trên bàn ăn: “Chị tôi làm nhiều bánh ngọt lắm, nhà tôi ăn không hết, kêu tôi mang đến đây cho tổng giám đốc Cố.” Cậu ta đột nhiên lại lớn tiếng, biểu cảm hào hứng gần như vặn vẹo: “Tổng giám đốc Cố, anh!”
Lời phía sau cậu ta không nói, chỉ là khóe miệng run rẩy vô cùng, nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Cố Gia Huy một cái.
Đầu óc tôi chập mạch một hồi rồi liền nhớ lại ngày hôm qua Cố Gia Huy mặc đồ của tôi đi ngủ.
Đầu óc lập tức tỉnh táo, tôi nhảy phắc dậy từ trên ghế sa lông rồi nhìn về phía cửa phòng. Quả nhiên, lúc này sắc mặt của Cố Gia Huy đã không còn có thể dùng từ khó coi để hình dung.
Tôi gần như không chút do dự mà kéo Trần Minh Nhật, đẩy cậu ta ra ngoài, cảnh cáo cậu ta: “Tốt nhất là cậu nên tiêu hủy tất cả những gì mà cậu vừa mới thấy, nếu không.” Tôi làm một động tác giết người diệt khẩu với cậu ta.
Cậu ta ra khỏi cửa, cuối cùng nhịn không được mà phá lên cười, hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì.
Tôi không có thời gian quan tâm tới cậu ta, trực tiếp khóa cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Cố Gia Huy, nhưng tiếng cười của Trần Minh Nhật ở ngoài cửa còn lớn hơn là tiếng heo bị giết.
Sau lưng tôi phát lạnh, hoảng sợ quay đầu nhìn Cố Gia Huy, anh đã nhặt quần áo mà ngày hôm qua mình cởi ra, dùng cặp mắt như muốn giết người nhìn tôi một lúc rồi sau đó đi vào trong phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, Cố Gia Huy đã ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, lại khôi phục hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo của mình.