Tôi ở ngoài nghe xong không khỏi thán phục bản lĩnh của Lục Như Mai, chỉ vài ba câu đã đánh lạc hướng chú ý của Lâm Khánh Ngân, chuyện Phương Mỹ Trúc gặp nạn cứ bị bỏ qua vậy à?
Không tiếp tục nghe lén nữa, tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, thấy tôi vào, Lục Như Mai lạnh lùng nhìn tôi, tuy rằng không vui nhưng vì có Lâm Khánh Ngân ở đó nên cô ta cũng chẳng nói gì.
Lâm Khánh Ngân thấy tôi thì mở miệng hỏi: "Hoài An, dì Phương của con sao rồi?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không biết, vẫn trong phòng phẫu thuật."
Lâm Khánh Ngân gật đầu, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Lục Như Mai vẫn đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn tôi với ánh mắt âm u, sự bất mãn rõ ràng đến mức gần như tràn khỏi khuôn mặt.
Tôi mặc kệ, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi bước ra, cô ta vẫn còn ở đó, có vẻ là cố tình đợi tôi.
Tôi hơi sửng sốt, thấy cô ta nheo mắt nhìn tôi nhưng không mở miệng, tôi cũng không nói, bước đến bồn rửa tay chuẩn bị rửa tay rồi rời đi.
Ngay khi tôi rửa tay xong, cô ta nhìn tôi, mở miệng nói: "Đường Hoài An, chúng ta nói chuyện đi!"
Lau khô nước trên tay, tôi nhìn cô ta với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô nghĩ chúng ta có gì để nói?"
Cô ta lại chẳng quan tâm, mở miệng nói: "Việc cô làm dì Phương bị thương, tôi sẽ không nói cho ai biết, nhưng cô phải rời khỏi thủ đô."
Tôi suýt chút bị cô ta chọc cười, nhìn cô ta, tôi nhếch môi cười khẩy: "Lục Như Mai, con mắt nào của cô thấy tôi làm Phương Mỹ Trúc bị thương?"
Vẻ mặt cô ta đầy kiêu căng: "Ngoài cô thì còn ai vào đây? Dì Phương luôn không hòa thuận với cô, chỉ có cô mới muốn làm hại bà ấy."
Xem ra, cái cô Lục Như Mai này là người rất vô lý.
Tôi nhìn cô ta, nói với giọng điệu bình thường: "Lục Như Mai, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô thật sự cho rằng nơi cô đánh Phương Mỹ Trúc bị thương là góc chết, camera không quay lại được nên tùy tiện vu oan sao?"
Sắc mặt cô ta hơi cứng lại, giọng nói hơi yếu ớt: "Cô có ý gì?"
Tôi nhún vai, thản nhiên nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, dù cô tính toán trên đường nhỏ đó không có camera, nhưng cô có nghĩ tới, sân sau của khách sạn cũng có camera giám sát không? Trên bình rượu cô dùng để đập Phương Mỹ Trúc có vân tay của cô, những thứ này đều có thể chứng minh cô làm hại Phương Mỹ Trúc, còn nữa, chỉ cần Phương Mỹ Trúc không chết, khi bà ta tỉnh dậy, cô nghĩ bà ta sẽ ngu đến mức không nói gì sao?"
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Như Mai, tôi mỉm cười, không nói thêm nữa, đi khỏi nhà vệ sinh đến cửa phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật của Phương Mỹ Trúc còn chưa xong, Cố Gia Huy vẫn đang đợi ngoài cửa, trông cũng không còn sớm nữa, thấy tôi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Khánh Ngân nhìn tôi nói: "Hoài An, tối nay mẹ sẽ ở đây, con về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến."
"Cạch!" Tôi chưa kịp mở miệng thì cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.
Mọi người lập tức vây quanh hỏi thăm tình hình, sau khi tháo găng tay ra, bác sĩ nhìn Cố Gia Huy nói: "Não của bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, tình hình đã ổn nhưng có thể tỉnh lại hay không thì rất khó nói, người nhà cần chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Nói xong, ông sắp xếp y tá đẩy bệnh nhân vào phòng bệnh.
Mọi người đi theo y tá vào phòng bệnh, Cố Gia Huy vẫn đứng đó, trên khuôn mặt tuấn tú không thấy có bất kỳ cảm xúc nào, dù sao cũng là mẹ của mình, tôi biết lúc này tâm trạng anh không tốt lắm.
Nhưng tôi không biết cách an ủi, chỉ đành lặng lẽ đứng sau lưng nhìn anh.
Không tiếp tục nghe lén nữa, tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, thấy tôi vào, Lục Như Mai lạnh lùng nhìn tôi, tuy rằng không vui nhưng vì có Lâm Khánh Ngân ở đó nên cô ta cũng chẳng nói gì.
Lâm Khánh Ngân thấy tôi thì mở miệng hỏi: "Hoài An, dì Phương của con sao rồi?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không biết, vẫn trong phòng phẫu thuật."
Lâm Khánh Ngân gật đầu, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Lục Như Mai vẫn đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn tôi với ánh mắt âm u, sự bất mãn rõ ràng đến mức gần như tràn khỏi khuôn mặt.
Tôi mặc kệ, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi bước ra, cô ta vẫn còn ở đó, có vẻ là cố tình đợi tôi.
Tôi hơi sửng sốt, thấy cô ta nheo mắt nhìn tôi nhưng không mở miệng, tôi cũng không nói, bước đến bồn rửa tay chuẩn bị rửa tay rồi rời đi.
Ngay khi tôi rửa tay xong, cô ta nhìn tôi, mở miệng nói: "Đường Hoài An, chúng ta nói chuyện đi!"
Lau khô nước trên tay, tôi nhìn cô ta với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô nghĩ chúng ta có gì để nói?"
Cô ta lại chẳng quan tâm, mở miệng nói: "Việc cô làm dì Phương bị thương, tôi sẽ không nói cho ai biết, nhưng cô phải rời khỏi thủ đô."
Tôi suýt chút bị cô ta chọc cười, nhìn cô ta, tôi nhếch môi cười khẩy: "Lục Như Mai, con mắt nào của cô thấy tôi làm Phương Mỹ Trúc bị thương?"
Vẻ mặt cô ta đầy kiêu căng: "Ngoài cô thì còn ai vào đây? Dì Phương luôn không hòa thuận với cô, chỉ có cô mới muốn làm hại bà ấy."
Xem ra, cái cô Lục Như Mai này là người rất vô lý.
Tôi nhìn cô ta, nói với giọng điệu bình thường: "Lục Như Mai, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô thật sự cho rằng nơi cô đánh Phương Mỹ Trúc bị thương là góc chết, camera không quay lại được nên tùy tiện vu oan sao?"
Sắc mặt cô ta hơi cứng lại, giọng nói hơi yếu ớt: "Cô có ý gì?"
Tôi nhún vai, thản nhiên nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, dù cô tính toán trên đường nhỏ đó không có camera, nhưng cô có nghĩ tới, sân sau của khách sạn cũng có camera giám sát không? Trên bình rượu cô dùng để đập Phương Mỹ Trúc có vân tay của cô, những thứ này đều có thể chứng minh cô làm hại Phương Mỹ Trúc, còn nữa, chỉ cần Phương Mỹ Trúc không chết, khi bà ta tỉnh dậy, cô nghĩ bà ta sẽ ngu đến mức không nói gì sao?"
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Như Mai, tôi mỉm cười, không nói thêm nữa, đi khỏi nhà vệ sinh đến cửa phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật của Phương Mỹ Trúc còn chưa xong, Cố Gia Huy vẫn đang đợi ngoài cửa, trông cũng không còn sớm nữa, thấy tôi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Khánh Ngân nhìn tôi nói: "Hoài An, tối nay mẹ sẽ ở đây, con về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến."
"Cạch!" Tôi chưa kịp mở miệng thì cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.
Mọi người lập tức vây quanh hỏi thăm tình hình, sau khi tháo găng tay ra, bác sĩ nhìn Cố Gia Huy nói: "Não của bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, tình hình đã ổn nhưng có thể tỉnh lại hay không thì rất khó nói, người nhà cần chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Nói xong, ông sắp xếp y tá đẩy bệnh nhân vào phòng bệnh.
Mọi người đi theo y tá vào phòng bệnh, Cố Gia Huy vẫn đứng đó, trên khuôn mặt tuấn tú không thấy có bất kỳ cảm xúc nào, dù sao cũng là mẹ của mình, tôi biết lúc này tâm trạng anh không tốt lắm.
Nhưng tôi không biết cách an ủi, chỉ đành lặng lẽ đứng sau lưng nhìn anh.