Ngọn hải đăng núi Nam trên đỉnh núi ở ngoại ô, Lục Như Mai đưa Đường Bảo Nam đến đó làm gì?
Cất điện thoại đi, mẹ trông mong nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe: "Hoài An, có tin tức gì về Bảo Nam không?"
Tôi gật đầu, an ủi mẹ cứ chăm sóc đứa bé thật tốt, còn mình sẽ đi tìm Đường Bảo Nam nhưng bà không yên tâm, kéo tôi nói: "Hoài An, mẹ đi với con, chúng ta có thể phối hợp lẫn nhau."
Biết bà lo lắng cho Đường Bảo Nam, tôi nhìn bà nói: "Mẹ, đứa bé này cần có hộ khẩu, mẹ dẫn nó đi tìm người nghe ngóng thử xem, chờ con đưa Đường Bảo Nam trở lại là có thể phẫu thuật ngay, mẹ đi với con không những không có ai chăm sóc đứa bé này mà còn khiến ca phẫu thuật của Bảo Nam bị hoãn lại nữa."
Mẹ nghe xong thì hơi sững sờ, nhìn đứa bé trong lòng, khẽ gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi: "Vậy Hoài An, con nhất định phải đưa Bảo Nam về."
Tôi gật đầu, rời khỏi bệnh viện.
Núi Nam quá xa, xe taxi thấy không có lợi nên không muốn chạy. Tôi sốt ruột đi loanh quanh tại chỗ, bỗng thấy Thẩm Hữu Thịnh ung dung bước ra khỏi tòa nhà khám bệnh trong bộ quần áo bình thường.
Do dự một lúc, tôi chặn anh ta lại: "Bác sĩ Thẩm."
Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm anh ta giật mình. Thấy tôi dang tay cản đường, anh ta đưa tay ôm ngực đầy lố bịch, đề phòng nói: "Ôi ôi, ban ngày ban mặt, Đường Hoài An cô làm gì vậy?"
Tôi chợt nhận ra mình hơi hấp tấp nên nhanh chóng thu tay lại, nhìn anh ta nói: "Bác sĩ Thẩm, tôi có chuyện muốn nhờ anh."
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi nói: "Đừng nói cô cũng định mượn t*ng trùng để sinh con đấy nhé? Chẳng lẽ Cố Gia Huy và Hàn Trung Kiên đều không được nên cô mới đến tìm tôi sao?"
Cũng?
Dù không hiểu sao anh ta bỗng nhiên nói đến chuyện này nhưng vì lo lắng nên tôi không soi mói từng chữ nữa, vội hỏi: "Anh có xe không? Cho tôi mượn xe một lát nhé? Tôi cần đến núi Nam."
Anh ta gật đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Có, có chuyện gì mà gấp thế?" Thấy tôi cuống cuồng, anh ta gạt đi vẻ chế giễu trên mặt rồi đưa chìa khóa xe cho tôi.
Nhận chìa khóa xe từ anh ta, tôi đáp: "Lục Như Mai bắt em trai tôi đến núi Nam."
Anh ta sửng sốt: "Lục Như Mai muốn chết à? Mang một đứa trẻ lên núi làm gì?"
Tôi lắc đầu, cầm chìa khóa chuẩn bị lấy xe. Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn tôi nói: "Thôi, tôi đi với cô, hai ngày trước nghe ông Lý nói tình trạng em cô không được tốt lắm, Lục Như Mai tác oai tác quái, hy vọng tôi có thể giúp."
Dù gì anh ta cũng là bác sĩ, tôi gật đầu cảm ơn.
Sau khi lên xe, anh ta lái xe nhưng bị tắc đường, anh ta nhìn tôi nói: "Cô gọi cho Cố Gia Huy đi."
Tôi ngẩn người, khó hiểu nhìn anh ta: "Gọi cho anh ta làm gì?"
Thẩm Hữu Thịnh cạn lời: "Vợ mình bắt cóc người ta, chẳng lẽ anh ta không nên biết?"
Có lẽ anh ta vẫn chưa biết chuyện Cố Gia Huy đã ly hôn, tôi mở miệng nói: "Anh ta ly hôn với Lục Như Mai rồi."
"Chậc!" Anh ta hơi ghét bỏ: "Mẹ nó mới được mấy tháng đã ly hôn rồi? Đùa sao?" Phàn nàn xong, anh ta mở miệng: "Cứ gọi đi, dù Lục Như Mai có mục đích gì thì chuyện này vẫn liên quan đến anh ta, nếu không giải quyết được mối quan hệ tay ba này thì lần sau sẽ có người nổi điên gây rối đấy."
Do dự một hồi, tôi gọi điện cho Cố Gia Huy nhưng hình như không có ai nghe máy, gọi hai cuộc vẫn không vẫn không có người nhận nên tôi đành cất điện thoại đi.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi: "Sao vậy?"
"Không ai nghe máy."
Cất điện thoại đi, mẹ trông mong nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe: "Hoài An, có tin tức gì về Bảo Nam không?"
Tôi gật đầu, an ủi mẹ cứ chăm sóc đứa bé thật tốt, còn mình sẽ đi tìm Đường Bảo Nam nhưng bà không yên tâm, kéo tôi nói: "Hoài An, mẹ đi với con, chúng ta có thể phối hợp lẫn nhau."
Biết bà lo lắng cho Đường Bảo Nam, tôi nhìn bà nói: "Mẹ, đứa bé này cần có hộ khẩu, mẹ dẫn nó đi tìm người nghe ngóng thử xem, chờ con đưa Đường Bảo Nam trở lại là có thể phẫu thuật ngay, mẹ đi với con không những không có ai chăm sóc đứa bé này mà còn khiến ca phẫu thuật của Bảo Nam bị hoãn lại nữa."
Mẹ nghe xong thì hơi sững sờ, nhìn đứa bé trong lòng, khẽ gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi: "Vậy Hoài An, con nhất định phải đưa Bảo Nam về."
Tôi gật đầu, rời khỏi bệnh viện.
Núi Nam quá xa, xe taxi thấy không có lợi nên không muốn chạy. Tôi sốt ruột đi loanh quanh tại chỗ, bỗng thấy Thẩm Hữu Thịnh ung dung bước ra khỏi tòa nhà khám bệnh trong bộ quần áo bình thường.
Do dự một lúc, tôi chặn anh ta lại: "Bác sĩ Thẩm."
Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm anh ta giật mình. Thấy tôi dang tay cản đường, anh ta đưa tay ôm ngực đầy lố bịch, đề phòng nói: "Ôi ôi, ban ngày ban mặt, Đường Hoài An cô làm gì vậy?"
Tôi chợt nhận ra mình hơi hấp tấp nên nhanh chóng thu tay lại, nhìn anh ta nói: "Bác sĩ Thẩm, tôi có chuyện muốn nhờ anh."
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi nói: "Đừng nói cô cũng định mượn t*ng trùng để sinh con đấy nhé? Chẳng lẽ Cố Gia Huy và Hàn Trung Kiên đều không được nên cô mới đến tìm tôi sao?"
Cũng?
Dù không hiểu sao anh ta bỗng nhiên nói đến chuyện này nhưng vì lo lắng nên tôi không soi mói từng chữ nữa, vội hỏi: "Anh có xe không? Cho tôi mượn xe một lát nhé? Tôi cần đến núi Nam."
Anh ta gật đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Có, có chuyện gì mà gấp thế?" Thấy tôi cuống cuồng, anh ta gạt đi vẻ chế giễu trên mặt rồi đưa chìa khóa xe cho tôi.
Nhận chìa khóa xe từ anh ta, tôi đáp: "Lục Như Mai bắt em trai tôi đến núi Nam."
Anh ta sửng sốt: "Lục Như Mai muốn chết à? Mang một đứa trẻ lên núi làm gì?"
Tôi lắc đầu, cầm chìa khóa chuẩn bị lấy xe. Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn tôi nói: "Thôi, tôi đi với cô, hai ngày trước nghe ông Lý nói tình trạng em cô không được tốt lắm, Lục Như Mai tác oai tác quái, hy vọng tôi có thể giúp."
Dù gì anh ta cũng là bác sĩ, tôi gật đầu cảm ơn.
Sau khi lên xe, anh ta lái xe nhưng bị tắc đường, anh ta nhìn tôi nói: "Cô gọi cho Cố Gia Huy đi."
Tôi ngẩn người, khó hiểu nhìn anh ta: "Gọi cho anh ta làm gì?"
Thẩm Hữu Thịnh cạn lời: "Vợ mình bắt cóc người ta, chẳng lẽ anh ta không nên biết?"
Có lẽ anh ta vẫn chưa biết chuyện Cố Gia Huy đã ly hôn, tôi mở miệng nói: "Anh ta ly hôn với Lục Như Mai rồi."
"Chậc!" Anh ta hơi ghét bỏ: "Mẹ nó mới được mấy tháng đã ly hôn rồi? Đùa sao?" Phàn nàn xong, anh ta mở miệng: "Cứ gọi đi, dù Lục Như Mai có mục đích gì thì chuyện này vẫn liên quan đến anh ta, nếu không giải quyết được mối quan hệ tay ba này thì lần sau sẽ có người nổi điên gây rối đấy."
Do dự một hồi, tôi gọi điện cho Cố Gia Huy nhưng hình như không có ai nghe máy, gọi hai cuộc vẫn không vẫn không có người nhận nên tôi đành cất điện thoại đi.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi: "Sao vậy?"
"Không ai nghe máy."