Tôi không khỏi nhíu mày một chốc, đã tìm được hung thủ rồi? Tại sao lại không truy cứu?
Dừng một chút, tôi nói vào điện thoại: “Cháu cũng không rõ chuyện này lắm, chắc là phía Cố Gia Huy định không truy cứu, hay là cô hỏi anh ta thử xem?”
Lâm Khánh Ngân “ừ” một tiếng, thì thầm một câu: “Chẳng lẽ đã xét nghiệm ra kết quả của dấu vân tay trên những mảnh thủy tinh vỡ kia rồi sao?”
Có lẽ bà ấy tò mò về nguyên nhân, sau khi nói vài câu với tôi liền cúp máy, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Cố Gia Huy đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cất điện thoại đi, đã đoán được phần nào nguyên nhân sự việc.
Lục Như Mai có gan tìm người xoá CCTV nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa kịp lấy những mảnh vỡ kia, thế nên cảnh sát mới tra ra được dấu vết còn sót lại. Chỉ là nếu như Cố Gia Huy đã biết là Lục Như Mai, vậy tại sao anh lại không định truy cứu?
Tôi nghĩ ngợi đủ loại khả năng, nhưng thấy cái nào cũng phi logic cả nên dứt khoát từ bỏ.
Tôi đi ngay ra cửa sau khi lấy chìa khoá.
Chợ đen.
Tôi tìm được quán mạt chược lần trước đã tới chơi, bên trong vẫn ầm ĩ như cũ, làn khói dày đặc giăng kín. Tôi tìm thấy người phụ nữ trung niên mà tôi đã gặp mặt hồi trước trong đám đông hỗn loạn.
Chị ta thô lỗ ngồi chơi trước bàn mạt chược như hồi trước, trong miệng ngậm một nửa điếu thuốc còn lập loè khói. Chị ta la hét bảo đối phương rút bài nhanh lên, đừng lề mề nữa, sau đó lại mạnh mẽ hút vài hơi rồi ngửa đầu nhả khói.
Tôi đi tới, đứng ngay cạnh chị ta, mở miệng nói: “Chào chị!”
Vì âm thanh ồn ào nên chị ta chẳng thể nào nghe thấy lời tôi nói, trái lại là người bạn chơi bài phía đối diện nhắc nhở: “Chị Đông, có khách nào đến tìm chị kìa?”
Người phụ nữ nghe xong mới nhìn về phía tôi, trông thấy là tôi, chị ta suy nghĩ một lúc mới nói: “Đường Hoài An?”
Tôi gật đầu, đưa hợp đồng trong tay cho chị ta.
Chị ta không nhận mà chỉ mở miệng bảo: “Cho tôi số tiền còn dư là được.” Dứt lời, chị ta ngửa cổ nói với phòng chơi mạt chược kế bên: “Chó con, ôm đứa bé kia ra đây.”
Một lát sau, trong phòng kế bên có một thiếu niên khoảng 15 16 tuổi ôm một đứa bé đi ra ngoài, đứa bé ấy quá nhỏ, bị khói phả vào đến nỗi khóc thét.
Người phụ nữ hơi bực bội, chị ta nhìn tôi rồi nói: “Mau thanh toán khoản tiền đuôi rồi mang đứa bé đi đi, ồn ào quá.”
Tôi không vội ôm lấy đứa bé, chỉ nhìn chị ta và nói: “Tạm thời tôi không thể đưa khoản tiền đuôi cho chị được. Tôi vẫn chưa biết tuỷ của đứa bé này có tương thích hay không, tôi phải đưa tới bệnh viện kiểm tra độ phù hợp xem thử đã, nếu như không có vấn đề gì thì lúc ấy tôi sẽ chuyển tiền thẳng vào tài khoản của chị.”
Chị ta nhăn mặt, híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt không vui, thế nhưng sau một hồi do dự, chị ta nhìn tôi rồi cất lời: “Được rồi, nhưng cô đừng có mà giở trò bịp bợm với tôi.”
Tôi gật đầu, đón lấy đứa bé từ tay cậu thiếu niên.
Tôi bế đứa bé ra khỏi quán mạt chược, cũng may đứa nhỏ này khá nghe lời, sau khi rời khỏi quán mạt chược cũng không khóc loạn lên, trông bộ dạng mũm mĩm của nó, hình như nó mới chỉ được có năm sáu tháng.
Chỗ này xa, tôi bế đứa bé ra ven đường chờ xe, trong đầu đang nghĩ đến việc phải thu xếp cho đứa bé này như thế nào, đưa đứa bé đi cũng có nghĩa là về sau phải nuôi nấng nó, nhưng nuôi nó như thế nào lại trở thành một vấn đề nan giải.
Đang nghĩ thì cuộc gọi từ mẹ xuất hiện, tôi nối máy, vừa định mở miệng nói cho bà biết là tôi sẽ về ngay.
Nào ngờ ở đầu dây bên kia bà khóc lóc nói: “Hoài An, không thấy em trai con đâu nữa rồi, mẹ vừa đi toilet một lát, quay lại đã không thấy tăm hơi thằng bé đâu.”
Tôi sững sờ: “Không thấy?” Dừng một chút, tôi kìm nén sự bối rối rồi cất lời: “Mẹ, mẹ đừng cuống, hãy nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra?”
Mẹ nghẹn ngào: “Mẹ vẫn trông thằng bé từ lúc con đi, thằng bé tỉnh một lúc rồi lại ngủ tiếp, gần đây dạ dày mẹ không được tốt nên ở trong toilet hơi lâu, nhưng mà mẹ không nghe thấy tiếng động nào ở bên ngoài cả. Sau khi đi ra khỏi toilet thì em con đã biến mất tăm rồi, thằng bé vẫn còn cắm ống oxy và máy đo huyết áp kẹp ngón tay mà.”
Đột nhiên tôi có một dự cảm không tốt, vội lên tiếng: “Mẹ, mẹ mau đi tìm bác sĩ trong bệnh viện đi, tìm cách để họ tra CCTV trên hành lang, xem coi là ai đã đưa Bảo Nam đi rồi báo cảnh sát, con sẽ về ngay đây.”
Mẹ liên tục đồng ý sau đó cúp điện thoại, tôi không đợi được xe, nhớ đến cuộc điện thoại của Lâm Khánh Ngân hồi sáng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Cố Gia Huy.
Điện thoại reo lên vài tiếng anh mới bắt máy, nghe đầu bên kia thì hình như anh đang rất bận.
“Chuyện gì?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và đè nén, không thấy có chút cảm xúc nào.
“Cố Gia Huy, sao tự nhiên anh lại không truy cứu trách nhiệm với Lục Như Mai?” Tôi mở lời, vì sốt ruột nên vứt hết mấy lời khách sáo thừa thãi kia đi.
Anh bị hỏi đột ngột, dường như anh sững lại một chút rồi nói: “Đường Hoài An, đây là việc riêng của tôi, hình như chẳng liên quan gì tới cô cả.”
Tôi mím môi, giọng nói có hơi gấp gáp: “Nếu là trước kia thì có lẽ tôi cũng cảm thấy không liên quan, nhưng bây giờ em trai tôi đang ở trong bệnh viện lại đột nhiên biến mất, tôi muốn biết giữa anh và Lục Như Mai đã xảy ra chuyện gì, rất có thể vì một số hành vi của anh mà Lục Như Mai trút sự giận dữ và oán hận lên người tôi. Cho nên, anh nhất định phải nói cho tôi biết.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một lát, anh mở miệng nói: “Tôi ly hôn với cô ta.”
Tôi thoáng sửng sốt, ngẩn ra trong phút chốc, không khỏi nói: “Anh không truy cứu trách nhiệm với cô ta là định bắt cô ta đồng ý ly hôn sao?”
Hình như người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đường Hoài An, tôi không bỉ ổi như vậy đâu.”
Tôi mím môi không hỏi thêm câu nào, thấy đã có xe đến, tôi nói vào điện thoại: “Cố Gia Huy, có thể Lục Như Mai sẽ làm chuyện cá chết lưới rách, tốt hơn hết là anh nên tìm người chăm sóc mẹ anh đi.”
Tôi cúp điện thoại rồi lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Mẹ đang xem CCTV với một số bác sĩ trong bệnh viện, tìm thấy khoảng thời gian Đường Bảo Nam biến mất trong CCTV. Trong CCTV, Đường Bảo Nam bị một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang bế ra ngoài.
Xem hết CCTV, nước mắt của mẹ vẫn không ngừng rơi xuống, mẹ lẩm bẩm trong miệng: “Chúng ta không có tội với ai, tại sao lại có người ra tay với một đứa bé cơ chứ?”
Tôi miễn cưỡng an ủi mẹ, sau khi giao đứa bé mà tôi mang về cho bà, tôi định gọi điện thoại cho Lục Tuấn Kiệt, bây giờ phải mau chóng tìm Đường Bảo Nam ở đâu đây?
Có điều cuộc điện thoại còn chưa được thực hiện thì điện thoại của tôi đã vang lên, là một dãy số lạ, chần chừ một lát, tôi nhấc máy: “Xin chào!”
“Tôi không chào.” Đầu bên kia là giọng nói của Lục Như Mai, cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Đường Hoài An, cảm giác của cô bây giờ giống như kiến bò trên chảo nóng đúng không?”
Tôi mím môi, hạ giọng xuống: “Là cô đã đưa Đường Bảo Nam đi ư?”
Cô ta cười lạnh: “Chưa đủ rõ à?”
“Cô muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, giết người là phạm pháp, đương nhiên tôi sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu, tôi chỉ đưa cậu ta đến đây để thư giãn thôi, hay là cô cũng tới đây đi, thư giãn chung luôn?” Cô ta kéo dài giọng nói, xa xăm và nham hiểm.
Tôi đè lại cơn phẫn nộ: “Ở đâu?”
“Dưới ngọn hải đăng núi Nam, tôi chờ cô đấy nhé, Đường Hoài An.” Nói xong, Lục Như Mai dập máy.
Dừng một chút, tôi nói vào điện thoại: “Cháu cũng không rõ chuyện này lắm, chắc là phía Cố Gia Huy định không truy cứu, hay là cô hỏi anh ta thử xem?”
Lâm Khánh Ngân “ừ” một tiếng, thì thầm một câu: “Chẳng lẽ đã xét nghiệm ra kết quả của dấu vân tay trên những mảnh thủy tinh vỡ kia rồi sao?”
Có lẽ bà ấy tò mò về nguyên nhân, sau khi nói vài câu với tôi liền cúp máy, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Cố Gia Huy đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cất điện thoại đi, đã đoán được phần nào nguyên nhân sự việc.
Lục Như Mai có gan tìm người xoá CCTV nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa kịp lấy những mảnh vỡ kia, thế nên cảnh sát mới tra ra được dấu vết còn sót lại. Chỉ là nếu như Cố Gia Huy đã biết là Lục Như Mai, vậy tại sao anh lại không định truy cứu?
Tôi nghĩ ngợi đủ loại khả năng, nhưng thấy cái nào cũng phi logic cả nên dứt khoát từ bỏ.
Tôi đi ngay ra cửa sau khi lấy chìa khoá.
Chợ đen.
Tôi tìm được quán mạt chược lần trước đã tới chơi, bên trong vẫn ầm ĩ như cũ, làn khói dày đặc giăng kín. Tôi tìm thấy người phụ nữ trung niên mà tôi đã gặp mặt hồi trước trong đám đông hỗn loạn.
Chị ta thô lỗ ngồi chơi trước bàn mạt chược như hồi trước, trong miệng ngậm một nửa điếu thuốc còn lập loè khói. Chị ta la hét bảo đối phương rút bài nhanh lên, đừng lề mề nữa, sau đó lại mạnh mẽ hút vài hơi rồi ngửa đầu nhả khói.
Tôi đi tới, đứng ngay cạnh chị ta, mở miệng nói: “Chào chị!”
Vì âm thanh ồn ào nên chị ta chẳng thể nào nghe thấy lời tôi nói, trái lại là người bạn chơi bài phía đối diện nhắc nhở: “Chị Đông, có khách nào đến tìm chị kìa?”
Người phụ nữ nghe xong mới nhìn về phía tôi, trông thấy là tôi, chị ta suy nghĩ một lúc mới nói: “Đường Hoài An?”
Tôi gật đầu, đưa hợp đồng trong tay cho chị ta.
Chị ta không nhận mà chỉ mở miệng bảo: “Cho tôi số tiền còn dư là được.” Dứt lời, chị ta ngửa cổ nói với phòng chơi mạt chược kế bên: “Chó con, ôm đứa bé kia ra đây.”
Một lát sau, trong phòng kế bên có một thiếu niên khoảng 15 16 tuổi ôm một đứa bé đi ra ngoài, đứa bé ấy quá nhỏ, bị khói phả vào đến nỗi khóc thét.
Người phụ nữ hơi bực bội, chị ta nhìn tôi rồi nói: “Mau thanh toán khoản tiền đuôi rồi mang đứa bé đi đi, ồn ào quá.”
Tôi không vội ôm lấy đứa bé, chỉ nhìn chị ta và nói: “Tạm thời tôi không thể đưa khoản tiền đuôi cho chị được. Tôi vẫn chưa biết tuỷ của đứa bé này có tương thích hay không, tôi phải đưa tới bệnh viện kiểm tra độ phù hợp xem thử đã, nếu như không có vấn đề gì thì lúc ấy tôi sẽ chuyển tiền thẳng vào tài khoản của chị.”
Chị ta nhăn mặt, híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt không vui, thế nhưng sau một hồi do dự, chị ta nhìn tôi rồi cất lời: “Được rồi, nhưng cô đừng có mà giở trò bịp bợm với tôi.”
Tôi gật đầu, đón lấy đứa bé từ tay cậu thiếu niên.
Tôi bế đứa bé ra khỏi quán mạt chược, cũng may đứa nhỏ này khá nghe lời, sau khi rời khỏi quán mạt chược cũng không khóc loạn lên, trông bộ dạng mũm mĩm của nó, hình như nó mới chỉ được có năm sáu tháng.
Chỗ này xa, tôi bế đứa bé ra ven đường chờ xe, trong đầu đang nghĩ đến việc phải thu xếp cho đứa bé này như thế nào, đưa đứa bé đi cũng có nghĩa là về sau phải nuôi nấng nó, nhưng nuôi nó như thế nào lại trở thành một vấn đề nan giải.
Đang nghĩ thì cuộc gọi từ mẹ xuất hiện, tôi nối máy, vừa định mở miệng nói cho bà biết là tôi sẽ về ngay.
Nào ngờ ở đầu dây bên kia bà khóc lóc nói: “Hoài An, không thấy em trai con đâu nữa rồi, mẹ vừa đi toilet một lát, quay lại đã không thấy tăm hơi thằng bé đâu.”
Tôi sững sờ: “Không thấy?” Dừng một chút, tôi kìm nén sự bối rối rồi cất lời: “Mẹ, mẹ đừng cuống, hãy nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra?”
Mẹ nghẹn ngào: “Mẹ vẫn trông thằng bé từ lúc con đi, thằng bé tỉnh một lúc rồi lại ngủ tiếp, gần đây dạ dày mẹ không được tốt nên ở trong toilet hơi lâu, nhưng mà mẹ không nghe thấy tiếng động nào ở bên ngoài cả. Sau khi đi ra khỏi toilet thì em con đã biến mất tăm rồi, thằng bé vẫn còn cắm ống oxy và máy đo huyết áp kẹp ngón tay mà.”
Đột nhiên tôi có một dự cảm không tốt, vội lên tiếng: “Mẹ, mẹ mau đi tìm bác sĩ trong bệnh viện đi, tìm cách để họ tra CCTV trên hành lang, xem coi là ai đã đưa Bảo Nam đi rồi báo cảnh sát, con sẽ về ngay đây.”
Mẹ liên tục đồng ý sau đó cúp điện thoại, tôi không đợi được xe, nhớ đến cuộc điện thoại của Lâm Khánh Ngân hồi sáng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Cố Gia Huy.
Điện thoại reo lên vài tiếng anh mới bắt máy, nghe đầu bên kia thì hình như anh đang rất bận.
“Chuyện gì?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và đè nén, không thấy có chút cảm xúc nào.
“Cố Gia Huy, sao tự nhiên anh lại không truy cứu trách nhiệm với Lục Như Mai?” Tôi mở lời, vì sốt ruột nên vứt hết mấy lời khách sáo thừa thãi kia đi.
Anh bị hỏi đột ngột, dường như anh sững lại một chút rồi nói: “Đường Hoài An, đây là việc riêng của tôi, hình như chẳng liên quan gì tới cô cả.”
Tôi mím môi, giọng nói có hơi gấp gáp: “Nếu là trước kia thì có lẽ tôi cũng cảm thấy không liên quan, nhưng bây giờ em trai tôi đang ở trong bệnh viện lại đột nhiên biến mất, tôi muốn biết giữa anh và Lục Như Mai đã xảy ra chuyện gì, rất có thể vì một số hành vi của anh mà Lục Như Mai trút sự giận dữ và oán hận lên người tôi. Cho nên, anh nhất định phải nói cho tôi biết.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một lát, anh mở miệng nói: “Tôi ly hôn với cô ta.”
Tôi thoáng sửng sốt, ngẩn ra trong phút chốc, không khỏi nói: “Anh không truy cứu trách nhiệm với cô ta là định bắt cô ta đồng ý ly hôn sao?”
Hình như người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đường Hoài An, tôi không bỉ ổi như vậy đâu.”
Tôi mím môi không hỏi thêm câu nào, thấy đã có xe đến, tôi nói vào điện thoại: “Cố Gia Huy, có thể Lục Như Mai sẽ làm chuyện cá chết lưới rách, tốt hơn hết là anh nên tìm người chăm sóc mẹ anh đi.”
Tôi cúp điện thoại rồi lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Mẹ đang xem CCTV với một số bác sĩ trong bệnh viện, tìm thấy khoảng thời gian Đường Bảo Nam biến mất trong CCTV. Trong CCTV, Đường Bảo Nam bị một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang bế ra ngoài.
Xem hết CCTV, nước mắt của mẹ vẫn không ngừng rơi xuống, mẹ lẩm bẩm trong miệng: “Chúng ta không có tội với ai, tại sao lại có người ra tay với một đứa bé cơ chứ?”
Tôi miễn cưỡng an ủi mẹ, sau khi giao đứa bé mà tôi mang về cho bà, tôi định gọi điện thoại cho Lục Tuấn Kiệt, bây giờ phải mau chóng tìm Đường Bảo Nam ở đâu đây?
Có điều cuộc điện thoại còn chưa được thực hiện thì điện thoại của tôi đã vang lên, là một dãy số lạ, chần chừ một lát, tôi nhấc máy: “Xin chào!”
“Tôi không chào.” Đầu bên kia là giọng nói của Lục Như Mai, cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Đường Hoài An, cảm giác của cô bây giờ giống như kiến bò trên chảo nóng đúng không?”
Tôi mím môi, hạ giọng xuống: “Là cô đã đưa Đường Bảo Nam đi ư?”
Cô ta cười lạnh: “Chưa đủ rõ à?”
“Cô muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, giết người là phạm pháp, đương nhiên tôi sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu, tôi chỉ đưa cậu ta đến đây để thư giãn thôi, hay là cô cũng tới đây đi, thư giãn chung luôn?” Cô ta kéo dài giọng nói, xa xăm và nham hiểm.
Tôi đè lại cơn phẫn nộ: “Ở đâu?”
“Dưới ngọn hải đăng núi Nam, tôi chờ cô đấy nhé, Đường Hoài An.” Nói xong, Lục Như Mai dập máy.