Haha, được lợi còn khoe mẽ điển hình.
Nhìn người đầy phòng đều muốn dàn xếp ổn thỏa, tôi chợt cảm thấy tất cả những chuyện này đều thật nhàm chán.
Bỏ đi.
Tiếp tục nữa tôi bèn thành tội nhân rồi.
Nhìn sang Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, tôi mở miệng nói: “Dì Lâm, chú Lục, cháu có việc, cháu đi trước.”
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ vội kéo tôi lại: “Con vừa tìm về cái mạng, muốn đi đâu chứ!”
“Cô chú cũng biết cô ta vừa nhặt về một cái mạng à!” Trên lầu truyền tới giọng nói, tôi sững sờ một lát, ngước mắt nhìn sang, thấy là Hàn Trung Kiên.
Anh ta xuống lầu, tóc vẫn còn hơi ẩm, đi thẳng tới cạnh tôi, nhìn tôi nói: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, lòng đầy nghi hoặc: “Quần áo anh ở đâu ra?”
Anh ta vuốt tóc, nói: “Của anh cô.”
Nói rồi, anh ta kéo kéo quần áo trên người, nhìn sang Lục Tuấn Kiệt: “Lục tổng, xem ra hai chúng ta vóc dáng đều tuyệt, quần áo này rất thích hợp.”
Lục Tuấn Kiệt cười cười, không nói nhiều.
Tôi liếc anh ta trắng mắt, thật là tự luyến vô địch.
Anh ta nhìn sang Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, khựng lại nói: “Vừa rồi cháu đường đột, mong cô chú đừng để ý, thực sự là cháu không nhìn nỗi nữa, ba mẹ trên đời này đều bảo vệ con cái mình, sợ chúng chịu thiệt chịu khổ, sao hai vị còn giúp người khác khiến con gái ruột của mình chịu ấm ức, chẳng lẽ, là do cô ta không lớn lên bên mình, cho nên hai vị cảm thấy cô ta không khóc không làm loạn chính là không tim không phổi sao.”
“Chuyện này.” Lâm Khánh Ngân mở miệng, nhưng lại như nói không ra lời.
Nói xong, Hàn Trung Kiên nhìn sang Lục Như Mai, đôi mắt hoa đào yêu nghiệt khẽ híp lại, chợt nói: “Cô Lục, tôi liền nói tôi thật sự từng gặp cô, lần trước không phải chính là cô đi Nhã Uyển tìm Đại Dũng sao, cho gã ta ba tỷ, nói muốn khiến một người phụ nữ thân bại danh diệt gì đó!”
Sắc mặt Lục Như Mai kinh hoảng, vội mở miệng biện hộ: “Anh nói linh tinh gì đó? Tôi căn bản không quen anh.”
Hàn Trung Kiên ồ một tiếng, ra vẻ sờ sờ đầu, như đang suy nghĩ, giây lát sau, nói: “Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi vẫn chưa quen biết Hoài An, cô đi Nhã Uyển định mua sát thủ, đối tượng chính là Đường Hoài An, lúc đó cô đã dặn dò rõ ràng, Đường Hoài An nhất định phải chết nhục, hề, lúc đó tôi còn nghĩ, thù hận thế nào mà muốn ra tay hung ác như vậy.”
Người trong phòng sắc mặt biến đổi.
Sắc mặt Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ chấn động lại không thể tin nỗi nhìn Lục Như Mai, hai ông bà đại khái là không tin.
Hàn Trung Kiên nhìn sang Cố Gia Huy, vẫn mặt đầy tươi cười nói: “May mắn Cố tổng hôm đó tìm tôi bàn việc, nghe thấy động tĩnh lớn, đến xem một cái, mới cứu được Hoài An, nếu không Hoài An lúc này e rằng sớm đã trên đường hoàng tuyền rồi.”