Nói thật, tôi không muốn đấu võ mồm với bà ta, nhưng tôi cũng đâu thể chịu đựng sự sỉ nhục không chút kiêng dè của bà ta mãi được chứ?
Tôi nhìn lướt qua người nhà họ Lục đang đi về phía tôi rồi lại nhìn Phương Mỹ Trúc mặt mày đáng ghét, tôi tới gần bà ta, thấp giọng nói: “Bà có dám động vào tôi không thì tôi không biết, nhưng tôi dám bảo đảm rằng chỉ cần có tôi ở đây, hôn lễ của con trai bà chắc chắn sẽ không thể yên ổn được đâu, tôi sẽ thay đứa con đã mất của mình, không từ thủ đoạn khiến các người không thể an ổn.”
Bà ta bị chọc giận, giận dữ đập ly rượu trong tay lên đầu tôi, sau đó còn chưa hả giận, thẳng tay đẩy tôi vào bàn đặt rượu vang, rượu vang trên bàn rơi đầy đất, mà không ngoài dự đoán, tôi cũng chật vật té xuống đất.
“Con khốn nạn, con khốn nạn không biết xấu hổ.” Phương Mỹ Trúc bị chọc giận đến mức quên mất tình huống xung quanh, bà ta chỉ vào mặt tôi chửi ầm lên: “Loại lăng loàn lang bạt không ra gì như mày mà cũng dám ở đây uy hiếp tao à! Ai cho mày dũng khí đó!”
“Bốp!” Tiếng bạt tai vô cùng vang dội, Phương Mỹ Trúc còn chưa phản ứng kịp, bà ta bụm mặt, trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn về phía Lâm Khánh Ngân đang sa sầm mặt xuống.
“Chị thông gia, chị…” Phương Mỹ Trúc nói, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Lâm Khánh Ngân nhìn bà ta, cố nén cơn giận: “Con bé không phải lăng loàn lang bạt gì hết, con bé có nhà, có ba mẹ, nó không phải con hoang.”
Phương Mỹ Trúc sững sờ, mặt bị đánh sưng vù một bên má: “Bà!”
Có lẽ là bị đánh đến mức ngơ ngác luôn rồi, bỗng chốc, đến một câu rõ ràng mà bà ta cũng không nói ra được.
Tôi được Lục Tuấn Kiệt đỡ dậy, sắc mặt anh ấy cũng rất khó coi, anh ấy cởi áo khoác ra khoác lên người tôi, giọng nói trầm thấp hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, vì ồn ào quá nên những người xung quanh đều nhìn sang, Cố Gia Huy và Lục Như Mai đương nhiên cũng qua đây.
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi đi tới chỗ Phương Mỹ Trúc, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại: “Chuyện gì vậy?”
Có vẻ đến giờ Phương Mỹ Trúc cũng đã ý thức được mình phá hỏng hôn lễ của con trai, bà ta lập tức đỏ mắt khóc lóc kể lể với Cố Gia Huy: “Là Đường Hoài An, nó cố ý tới phá hỏng hôn lễ của con. Con trai, con mau tống cổ nó ra ngoài đi, tống nó đi càng xa càng tốt.”
“Không phiền tổng giám đốc Cố phải đuổi!” Cố Gia Huy còn chưa mở miệng thì tôi đã nói trước: “Tôi có chân, tôi tự đi.”
Nói xong, tôi đi thẳng ra ngoài, Lục Tuấn Kiệt kéo tôi lại, sắc mặt âm trầm, anh ấy còn chưa nói gì thì Lâm Khánh Ngân đã nói.
“Đường Hoài An là khách mà chúng tôi mời tới, nếu bà Cố muốn đuổi con bé, vậy thì đuổi cả chúng tôi luôn đi!” Nói xong, Lâm Khánh Ngân đi tới bên cạnh tôi. Nhìn thấy vết thương trên trán bị Phương Mỹ Trúc đập của tôi, bà ấy đau lòng, hai mắt đỏ hoe, thì thào nói: “Đường Hoài An, mẹ đưa con đi bệnh viện.”
Tôi khẽ lắc đầu, cười nhẹ an ủi bà ấy: “Không sao đâu ạ.”
Phương Mỹ Trúc không hiểu chuyện gì, bà ta vội nói với Lâm Khánh Ngân: “Chị thông gia, chị nói gì thế? Đường Hoài An gây chuyện trong hôn lễ của con trai tôi. Tôi là một người mẹ, tôi không nên đuổi cô ta ra ngoài chắc?”
Lâm Khánh Ngân nhìn bà ta, hừ lạnh nói: “Con bé gây chuyện? Bà Cố, bà nói lời này mà không thấy chột dạ sao? Vừa rồi tôi thấy là chính bà động tay động chân đánh nó, đẩy nó, nhục mạ nó cơ mà. Từ đầu tới cuối nó đều không nói một câu nào cả, toàn là bà đơn phương chửi bới nhục mạ nó. Sao bây giờ lại thành nó gây chuyện rồi thế?”
Nghe lời oán giận của Lâm Khánh Ngân, sắc mặt Phương Mỹ Trúc lúc xanh lúc trắng. Bà ta không biết phản bác thế nào, chỉ đành nói: “Chị thông gia, sao chị lại giúp người ngoài vậy? Rõ ràng hôm nay là hôn lễ của con gái chị, chị giúp người ngoài như thế không sợ con gái mình chạnh lòng sao?
Lục Như Mai đứng bên cạnh rất phối hợp, cô ta hơi cúi đầu xuống, lẳng lặng lộ ra vẻ ấm ức không nói thành lời.
Ha ha!
Lâm Khánh Ngân nhíu mày, hiển nhiên rất cạn lời trước lời tránh nặng tìm nhẹ của Phương Mỹ Trúc.
…