Tôi biết Lục Như Mai đang trêu đùa tôi nhưng Đường Bảo Nam mới cấp cứu xong, bị cô ta lăn qua lộn lại như thế sao mà chịu nổi, tôi chỉ còn cách nghe theo thôi. Chỉ cần làm cô ta hài lòng, tôi sẽ có thể sớm đưa Đường Bảo Nam đi.
Thấy tôi quỳ xuống đất, Lục Như Mai cười nắc nẻ, nói với khuôn mặt đầy kiêu căng: "Bắt đầu đi, một trăm cái, không được thiếu cái nào."
"Đồ hèn hạ." Thẩm Hữu Thịnh gào lên, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Như Mai.
Lục Như Mai hoàn toàn không bận tâm, chỉ lạnh lùng nhìn chờ tôi quỳ lạy.
Tôi không nói gì thêm nữa, bắt đầu dập đầu. Cô ta đứng trước mặt tôi một cách kiêu căng, ung dung đếm số lần tôi chạm trán xuống đất, thấy tôi thấp kém, chật vật như thế thì cười khúc khích: "Đường Hoài An, cô thế này sao xứng với vị trí cô cả nhà họ Lục được? Buồn cười chết mất."
Tôi cắn chặt môi, tiếp tục dập đầu từng cái một. Trong tình huống mành treo trước gió, con người sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình, không chỉ riêng tôi mà bất kỳ ai cũng sẽ như thế.
Thẩm Hữu Thịnh không nhìn nổi nữa, trừng mắt nhìn Lục Như Mai giận dữ quát: "Lục Như Mai, sao cô có thể giẫm đạp người khác như thế chứ? Chính cô không chiếm được đàn ông lại đi giở thủ đoạn rẻ tiền này, thảo nào Cố Gia Huy chướng mắt cô."
"Câm miệng!" Lời nói của anh ta trúng tim đen Lục Như Mai. Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào tôi tức giận đáp: "Tại sao mấy người đều bênh vực cô ta thế? Rõ ràng tôi mới là con gái của nhà họ Lục, vợ của Cố Gia Huy cũng là tôi cơ mà, tôi chỉ muốn bảo vệ những thứ thuộc về mình thôi, tại sao mấy người cứ ép tôi vào đường cùng, khiến tôi trắng tay vậy hả? Nếu Đường Hoài An không xuất hiện thì tôi vẫn là con gái của nhà họ Lục, Cố Gia Huy cũng sẽ không ép tôi ly hôn, tất cả mọi chuyện đều do Đường Hoài An gây ra, cô ta nợ tôi đủ điều."
Thẩm Hữu Thịnh buồn cười vì sự vô liêm sỉ của cô ta: "Những gì thuộc về cô? Nếu không có Đường Hoài An thì cô nghĩ mình có tư cách làm con nuôi của nhà họ Lục ư? Có tư cách ở bên Cố Gia Huy ư? Lục Như Mai, cô có thể vứt hết sĩ diện nhưng đừng vô liêm sỉ thế chứ."
"Câm miệng cho tôi!" Lục Như Mai bị châm chọc, bỗng nhiên quay sang người đàn ông kế bên: "Chú Khôn, đốt nhà kia đi."
Không ngờ cô ta lại đột nhiên lật mặt, tôi bò dậy, nhìn thấy người đàn ông bật lửa rồi thẳng tay ném vào đống củi khô ngoài căn nhà.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi xông tới nhà gỗ. Tôi đã quá ngây thơ, cứ tưởng Lục Như Mai muốn đốt nhà chỉ là do nổi hứng hay tức giận quá thôi.
Song, khi lửa trên hộp quẹt tiếp xúc với đống củi khô, một trận hỏa hoạn khủng khiếp lan ra thật nhanh, bao phủ cả căn nhà gỗ, tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì mà cả căn nhà đã bốc cháy dữ dội rồi.
"Đường Bảo Nam!" Tôi lao tới nhà gỗ nhưng chưa kịp tới gần đã bị ôm chặt.
"Nguy hiểm lắm!" Giọng nói trầm thấp, từ tính của đàn ông vang lên bên tai.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông phủ lấy tôi, tôi hoảng hốt kéo tay anh, nghẹn ngào: "Cố Gia Huy, Đường Bảo Nam ở trong đó, anh mau cứu nó đi!"
Cố Gia Huy ôm tôi, ngẩng đầu nhìn căn nhà gỗ bị cháy sắp sập, khàn giọng đáp: "Ở yên đó, đừng đi đâu cả." Sau đó anh chạy vào căn nhà gỗ không chút chần chừ.
Thẩm Hữu Thịnh thấy vậy bèn níu anh lại, hét lớn: "Cố Gia Huy, anh điên rồi à, không thấy cả căn nhà đều bị hắt xăng sao? Anh chán sống rồi à?"
Chưa chờ chúng tôi kịp phản ứng, căn nhà gỗ sụp đổ trong biển lửa cháy hừng hực.
Tôi ngơ ngác nhìn nó đổ sụp, tâm trí chìm vào tuyệt vọng. Tôi đã hứa với mẹ sẽ đưa Đường Bảo Nam về, nhưng...
Tôi khuỵu xuống đất, đầu ngón tay bấu chặt vào đất bùn, nỗi phẫn nộ tăm tối ghìm trong lòng thật lâu chợt tuôn trào.
Ngước mắt về phía Lục Như Mai vẫn mặt không cảm xúc nhìn căn nhà gỗ bị đốt cháy, tôi chợt đứng dậy tóm lấy cô ta, không chờ những người khác kịp phản ứng đã đẩy mạnh cô ta vào biển lửa.
"Á!" Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai ngờ tôi lại đột ngột đẩy Lục Như Mai, có lẽ chính cô ta cũng không lường trước chuyện này.
Thấy tôi quỳ xuống đất, Lục Như Mai cười nắc nẻ, nói với khuôn mặt đầy kiêu căng: "Bắt đầu đi, một trăm cái, không được thiếu cái nào."
"Đồ hèn hạ." Thẩm Hữu Thịnh gào lên, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Như Mai.
Lục Như Mai hoàn toàn không bận tâm, chỉ lạnh lùng nhìn chờ tôi quỳ lạy.
Tôi không nói gì thêm nữa, bắt đầu dập đầu. Cô ta đứng trước mặt tôi một cách kiêu căng, ung dung đếm số lần tôi chạm trán xuống đất, thấy tôi thấp kém, chật vật như thế thì cười khúc khích: "Đường Hoài An, cô thế này sao xứng với vị trí cô cả nhà họ Lục được? Buồn cười chết mất."
Tôi cắn chặt môi, tiếp tục dập đầu từng cái một. Trong tình huống mành treo trước gió, con người sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình, không chỉ riêng tôi mà bất kỳ ai cũng sẽ như thế.
Thẩm Hữu Thịnh không nhìn nổi nữa, trừng mắt nhìn Lục Như Mai giận dữ quát: "Lục Như Mai, sao cô có thể giẫm đạp người khác như thế chứ? Chính cô không chiếm được đàn ông lại đi giở thủ đoạn rẻ tiền này, thảo nào Cố Gia Huy chướng mắt cô."
"Câm miệng!" Lời nói của anh ta trúng tim đen Lục Như Mai. Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào tôi tức giận đáp: "Tại sao mấy người đều bênh vực cô ta thế? Rõ ràng tôi mới là con gái của nhà họ Lục, vợ của Cố Gia Huy cũng là tôi cơ mà, tôi chỉ muốn bảo vệ những thứ thuộc về mình thôi, tại sao mấy người cứ ép tôi vào đường cùng, khiến tôi trắng tay vậy hả? Nếu Đường Hoài An không xuất hiện thì tôi vẫn là con gái của nhà họ Lục, Cố Gia Huy cũng sẽ không ép tôi ly hôn, tất cả mọi chuyện đều do Đường Hoài An gây ra, cô ta nợ tôi đủ điều."
Thẩm Hữu Thịnh buồn cười vì sự vô liêm sỉ của cô ta: "Những gì thuộc về cô? Nếu không có Đường Hoài An thì cô nghĩ mình có tư cách làm con nuôi của nhà họ Lục ư? Có tư cách ở bên Cố Gia Huy ư? Lục Như Mai, cô có thể vứt hết sĩ diện nhưng đừng vô liêm sỉ thế chứ."
"Câm miệng cho tôi!" Lục Như Mai bị châm chọc, bỗng nhiên quay sang người đàn ông kế bên: "Chú Khôn, đốt nhà kia đi."
Không ngờ cô ta lại đột nhiên lật mặt, tôi bò dậy, nhìn thấy người đàn ông bật lửa rồi thẳng tay ném vào đống củi khô ngoài căn nhà.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi xông tới nhà gỗ. Tôi đã quá ngây thơ, cứ tưởng Lục Như Mai muốn đốt nhà chỉ là do nổi hứng hay tức giận quá thôi.
Song, khi lửa trên hộp quẹt tiếp xúc với đống củi khô, một trận hỏa hoạn khủng khiếp lan ra thật nhanh, bao phủ cả căn nhà gỗ, tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì mà cả căn nhà đã bốc cháy dữ dội rồi.
"Đường Bảo Nam!" Tôi lao tới nhà gỗ nhưng chưa kịp tới gần đã bị ôm chặt.
"Nguy hiểm lắm!" Giọng nói trầm thấp, từ tính của đàn ông vang lên bên tai.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông phủ lấy tôi, tôi hoảng hốt kéo tay anh, nghẹn ngào: "Cố Gia Huy, Đường Bảo Nam ở trong đó, anh mau cứu nó đi!"
Cố Gia Huy ôm tôi, ngẩng đầu nhìn căn nhà gỗ bị cháy sắp sập, khàn giọng đáp: "Ở yên đó, đừng đi đâu cả." Sau đó anh chạy vào căn nhà gỗ không chút chần chừ.
Thẩm Hữu Thịnh thấy vậy bèn níu anh lại, hét lớn: "Cố Gia Huy, anh điên rồi à, không thấy cả căn nhà đều bị hắt xăng sao? Anh chán sống rồi à?"
Chưa chờ chúng tôi kịp phản ứng, căn nhà gỗ sụp đổ trong biển lửa cháy hừng hực.
Tôi ngơ ngác nhìn nó đổ sụp, tâm trí chìm vào tuyệt vọng. Tôi đã hứa với mẹ sẽ đưa Đường Bảo Nam về, nhưng...
Tôi khuỵu xuống đất, đầu ngón tay bấu chặt vào đất bùn, nỗi phẫn nộ tăm tối ghìm trong lòng thật lâu chợt tuôn trào.
Ngước mắt về phía Lục Như Mai vẫn mặt không cảm xúc nhìn căn nhà gỗ bị đốt cháy, tôi chợt đứng dậy tóm lấy cô ta, không chờ những người khác kịp phản ứng đã đẩy mạnh cô ta vào biển lửa.
"Á!" Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai ngờ tôi lại đột ngột đẩy Lục Như Mai, có lẽ chính cô ta cũng không lường trước chuyện này.