Lục Tuấn Kiệt gật đầu, nhìn về phía mọi người, chắc chắn nói: “Kết quả DNA cho thấy, xác suất tương đồng giữa Đường Hoài An và ba là 99%, xác định là quan hệ ba con.”
Vừa nói, anh ấy vừa lấy kết quả giám định từ trong tệp tài liệu ra, đặt trên bàn.
Người nhà họ Lục kinh ngạc, hầu như người nào cũng đều nhìn qua một lượt. Có lẽ họ vốn đã có chuẩn bị trong lòng rồi, thế nên mọi người đều kiểm soát biểu cảm khá tốt.
Tôi nhận thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi vô thức nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen của Cố Gia Huy, anh luôn trầm ổn bình đạm, không thể hiện vui buồn ra mặt, mặc dù tin tức này cực kỳ bất ngờ với anh.
Lục Như Mai muốn che giấu sự ghen ghét, lạnh lẽo và khinh thường trên mặt, nhưng có lẽ cô ta không cách nào giấu nổi.
Sau khi Lục Thái Tuệ xem kết quả giám định xong, khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt vẩn đục dừng trên người tôi, giọng nói trầm thấp: “Con à, mấy năm nay con chịu khổ rồi.”
Lâm Khánh Ngân kéo tay tôi, khóc không kiềm chế nổi, ôm tôi nức nở nói: “Con à, cuối cùng mẹ cũng tìm được con, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn viên.”
Lục Tuấn Kiệt xem như bình tĩnh nhất, nhưng anh ấy vẫn luôn giữ chặt tôi, tôi cảm nhận được, cảm xúc của anh ấy không thua gì vợ chồng nhà họ Lục.
Còn tôi, có lẽ ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, cũng có lẽ vì cái chết của ba, sự mỉa mai của Cố Gia Huy, sự bợ đỡ của Phương Mỹ Trúc, khiến tôi đã không còn chờ mong việc tìm lại tình thân bị thất lạc như lúc ban đầu nữa. Tình yêu ba mẹ dành cho tôi khiến tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ không phải ba mẹ ruột của tôi, thế nên lúc này trong lòng tôi không cảm thấy vui mừng, mà càng nhiều hơn là sự may mắn.
Lục Thái Tuệ dẫn tôi làm quen từng trưởng bối nhà họ Lục, hẹn ngày tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố Lục Thái Tuệ đã tìm được con gái.
Lăn lộn một hồi lâu, mấy trưởng bối thừa dịp vui vẻ uống rượu mà hàn huyên đủ chuyện. Lâm Khánh Ngân tới nhà bếp dặn dò người giúp việc nấu mấy món mới, tôi không có việc gì, lấy cớ tới sân nhà họ Lục tản bộ.
Nhìn phong cảnh trong sân, tôi bất giác nghĩ tới ba, ông chiều chuộng tôi nửa đời người, cuối cùng tôi lại không thể dưỡng lão cho ông tới cuối đời.
“Từ khi nào?” Phía sau truyền tới một giọng nam trầm thấp, là Cố Gia Huy.
Tôi hơi sửng sốt, không quay đầu lại, thu hồi cảm xúc rồi hờ hững mở miệng: “Từ trước tới nay tổng giám đốc Cố đều nói chuyện không đầu đuôi như vậy sao?”
Người đàn ông phía sau im lặng một lát, thấp giọng nói: “Từ khi nào biết cô là con gái thất lạc nhà họ Lục?”
Tôi quay đầu lại, khóe miệng mang theo ý cười, nheo mắt nhìn anh: “Sao? Anh nói như vậy là hối hận vì đã kết hôn với Lục Như Mai à?” Tôi ra vẻ tiếc nuối thở dài nói: “Nói cũng phải, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, hiểu rõ lẫn nhau. Nếu sớm biết tôi là con gái nhà họ Lục, vậy thì giờ con chúng ta vẫn sống tốt, một năm sau nó còn có cơ hội dịu dàng gọi anh một tiếng ba, sẽ không bị hóa thành một bãi máu loãng, bị vứt vào mương bốc mùi hôi thối.”
“Đủ rồi!” Giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lẽo, cổ họng khẽ run: “Đường Hoài An, cô đang trách tôi không cưới cô?”
Tôi lắc đầu, lồng ngực đau rút, thật sự tôi từng nghĩ về đứa bé đó. Nếu có thể, tôi sẽ sinh ra nó khỏe mạnh, dù không thể gả cho Cố Gia Huy, dù mất cả nửa đời, tôi cũng muốn nuôi nó lớn lên mạnh khỏe.
“Tôi có tư cách gì để trách tổng giám đốc Cố đâu? Nói trắng ra là tổng giám đốc Cố là người bỏ tiền, tôi cầm tiền rời đi rồi lại quay sang trách anh. Làm vậy không phải thành ra tôi không có đạo đức nghề nghiệp à?” Đè nén cảm xúc trong lòng, tôi cười khẩy nói.
Nói cho cùng, tất cả mọi chuyện cùng đều do tôi không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ con chu toàn, cũng không thể bảo vệ tốt cho người nhà của tôi.
…