“Mẹ nuôi hả, tổng giám Trần bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đã hơn năm mươi tuổi, nghe nói tổng giám Trần là người theo chủ nghĩa không kết hôn, hình như vẫn còn chưa kết hôn, bây giờ vẫn độc thân. Độc thân thật là tốt, có tiền có nhan sắc, có bạn bè, có nhiều người nói bà ấy đã dành phần thắng trong cuộc đời.” Trên mặt Tiểu Nguyệt tràn đầy ghen tị.
Tôi ngẩn người, chỉ là trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu tại sao tổng giám Trần này vừa mới đến là đã tìm tôi, chẳng lẽ có quan hệ thân thiết với nhà họ Lục, cho nên mới biết thân phận của tôi, muốn gặp tôi một lần à?
Tiểu Nguyệt thấy dường như tôi hoàn toàn không biết gì về tổng giám Trần, cô ta không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Dọn dẹp tài liệu ở trên bàn, tôi đứng dậy đi đến phòng làm việc của tổng giám Trần. Tôi đứng ở cửa, đưa tay gõ cửa, sau khi gõ hai lần, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp mà bình ổn của một người phụ nữ: “Mời vào.”
Nghe thấy tiếng trả lời, tôi đẩy cửa ra đi vào trong.
Mới vừa bước vào, tôi liền bị căn phòng xa hoa trang nhã làm cho kinh ngạc, thật sự là cách trang trí của căn phòng này không giống với phòng làm việc của một tổng giám, đây giống như phòng làm việc của chủ tịch hơn.
Trên bàn làm việc cao cấp mang khí chất của quý tộc tây âu, người phụ nữ mặc trên người bộ đồ công sở màu trắng, mái tóc được bảo dưỡng vô cùng tốt, quấn lên sau đầu, được buộc bằng một dãi ruy băng màu sọc nâu trắng, khí chất ưu nhã, tài trí bộc lộ rõ ràng, khuôn mặt của người phụ nữ tinh xảo, làn da được bảo dưỡng mịn màng, dáng người cũng vô cùng tốt.
Nhìn như thế này, không giống như là một người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi.
Bà ta không nhìn tôi, sự chú ý của bà ta rơi vào hợp đồng trước mặt, bà ta hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám Trần, ngài tìm tôi?” Đứng trước bàn làm việc, tôi lên tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng nói của tôi, người phụ nữ có hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, thấy rõ mặt tôi, bà ta có hơi sững sờ rồi nói: “Cháu chính là Đường Hoài An?”
Tôi gật đầu: “Tổng giám tìm tôi có chuyện gì không?”
Bà ta không nói ngay mà là đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hành động không rõ ràng, nhưng mà tôi có thể nhận ra. Cuối cùng, ánh mắt bà ta dừng ở mặt tôi, khóe miệng mang theo nụ cười, đứng dậy rồi nói: “Xin chào, dì tên là Trần Diệu, nghe nói cháu vừa mới đến, chắc là trước đó cháu chưa từng gặp dì.”
Nhìn thấy cánh tay đang vươn ra với tôi, tôi có hơi bất ngờ, đưa tay nắm lấy tay của bà ta.
Sau đó nói: “Xin chào tổng giám, tổng giám tìm tôi là có chuyện à?”
Bà ta lắc đầu, cười rất dịu dàng: “Không có chuyện gì, trước đó dì đi công tác, trở về nghe nói ba cháu đã tìm được cháu về nhà, cho nên muốn gặp cháu một chút. Bọn họ đã tìm cháu nhiều năm như thế, rốt cuộc bây giờ cũng đã tìm được cháu rồi, dì thấy vui mừng thay cho bọn họ. Sau này cháu đừng gọi dì là tổng giám nữa, cứ gọi dì là gì đi. À đúng rồi, dì có mua quà cho cháu đây.”
Nói xong, bà ta lấy một cái hộp cao cấp từ trong ngăn tủ ở trong phòng làm việc đưa cho tôi, rồi nói: “Đây là quà gặp mặt tặng cháu, cháu xem xem có thích không.”
Tôi từ chối theo bản năng: “Tổng giám khách khí quá rồi, tôi..."
“Đây là quà gặp mặt của người lớn cho cháu, đừng từ chối mà, nhận lấy đi.” Nói xong, bà ta cứng rắn nhét vào trong tay tôi.
Tôi không tiện từ chối, nhưng ít nhiều gì vẫn cảm thấy hơi sượng.
Bà ta kéo tôi ngồi xuống, nói chuyện với tôi một hồi, đa số đều hỏi tôi cuộc sống trong mấy năm nay, sau đó lại nhìn tôi và nói: “Hoài An, dì cũng đã nghe nói chuyện của cháu và Như Mai, cái đứa bé Như Mai này đã bị làm hư từ nhỏ, tính tình của nó có chút ngang ngược, nhưng không có ý đồ gì xấu đâu. Nếu như trong lòng cháu cảm thấy khó chịu thì để dì hẹn nó ra, dì để cháu đánh nó một trận, mắng nó một trận cho hả giận. Hai đứa là chị em, cũng không thể có khoảng cách.”
Tôi sửng sốt, cho nên loanh quanh cả nửa ngày, Trần Diệu này đến đây để làm người hòa giải?