Đỡ anh ta ra khỏi phòng bao, hiện tại là nửa đêm, là khoảng thời gian sôi nổi nhất ở quán bar, trong hành lang toàn là nam nữ uống đến say mèm, tôi và Hàn Trung Kiên xuất hiện ở đây cũng không có gì là đột ngột.
Vất vả lắm mới có thể đỡ anh ta ra khỏi Qủy Mị, tìm thấy xe anh ta, sau khi dìu anh ta lên xe, tôi mới phát hiện có chuyện không hợp lý, tôi nhận thấy như có một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi.
Vô thức quay đầu lại, tôi thấy Cố Gia Huy cùng với mấy ông chủ đứng ở cổng Qủy Mị, dường như là mới bàn chuyện xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi.
Cặp mắt đen nhánh như đêm tối của anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi mà không chịu di chuyển, cảm xúc mơ hồ, nhưng lại có một sự im lặng khiến người khác phải sợ hãi. Tôi không muốn suy nghĩ gì thêm, vội vàng leo lên xe chuẩn bị đưa Hàn Trung Kiên đi khỏi đây.
Nhưng vừa mới bước lên xe, sau khi khởi động, Cố Gia Huy liền đi đến bên cạnh cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua Hàn Trung Kiên yếu ớt ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm trầm: “Cô muốn đưa anh ta về?”
Tôi gật đầu, cố gắng đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn anh rồi nói: “Nếu tổng giám đốc Cố không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây.”
“Đường Hoài An.” Anh nâng cao tông giọng, hiển nhiên là đã nổi giận rồi: “Khuya lắc khuya lơ, lại dẫn một con ma men về nhà, cô có biết là mình đang làm gì không?”
Tôi khó hiểu nhìn anh, lên tiếng nói: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Cố đã quên mất anh cũng từng đến nhà tôi lúc bản thân uống say quên cả trời đất.”
Anh mím môi, giọng nói lạnh lẽo lại trầm thấp: “Tôi và anh ta không giống nhau.”
Tôi bật cười: “Không giống hả, anh không phải là anh ấy, làm sao anh biết được hai người không giống nhau?”
Dường như Hàn Trung Kiên ở bên cạnh đã không chịu đựng nổi, đưa tay kéo kéo góc áo tôi, ra hiệu kêu tôi đi nhanh lên. Lòng tôi cũng khẩn trương theo, trực tiếp đạp mạnh chân ga, không thèm quan tâm đến Cố Gia Huy đang đen mặt.
Về đến nhà, sắc mặt của Hàn Trung Kiên càng tái nhợt hơn, dìu anh ta lên trên giường, tôi không biết phải làm như thế nào, nhìn anh ta đang thoi thóp, tôi nói: “Hàn Trung Kiên, chúng ta đến bệnh viện nha, cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ chết đấy?”
Anh ta lắc đầu: “Không được, nếu như đến bệnh viện thì cảnh sát sẽ can dự vào, hậu quả rất phức tạp.”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại bị đạn bắn, nhưng mà nếu tiếp tục như thế thì không phải là cách. Do dự một hồi, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Hữu Thịnh.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, người ở bên kia mới ấn nghe, giọng nói có hơi mơ mơ màng màng, xem ra tôi đã đánh thức cậu ta từ giấc ngủ.
Tôi vội vàng thuật lại mọi chuyện cho cậu ta nghe, sau khi Thẩm Hữu Thịnh nghe thấy là vết thương bị đạn bắn, anh ta im lặng một hồi rồi mới nói: “Tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, Hàn Trung Kiên nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên kéo cánh tay anh ta rồi nói chuyện với anh ta.
Thấy tôi như thế, anh ta mở mắt ra nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, vết thương đạn bắn không nguy hiểm đến tính mạng đâu, tôi không thể chết ngay được, đừng lo lắng.”
Thẩm Hữu Thịnh đến rất nhanh, lúc mở cửa ra, tôi nhìn thấy Cố Gia Huy cũng có ở đó, tôi liền nhíu mày, vừa định mở miệng thì Thẩm Hữu Thịnh liền mang theo hòm thuốc rồi nói: “Bệnh nhân đang ở đâu?”
Lúc này, mạng của Hàn Trung Kiên quan trọng hơn, tôi không thể làm gì khác hơn là đè nén những lời muốn nói xuống cổ họng, dẫn Thẩm Hữu Thịnh đi vào trong phòng ngủ. Anh ta nhìn miệng vết thương của Hàn Trung Kiên, thở phào một hơi: “Vẫn may là miệng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói xong?Anh ta kêu tôi chuẩn bị dụng cụ khử trùng, sau đó lại nhìn tôi rồi nói: “Sợ hả?”
Tôi gật đầu.
Anh ta cười: “Một lát nữa tôi phải lấy đạn ra, nếu như cô sợ thì có thể gọi Gia Huy vào hỗ trợ.”
Tôi do dự một lúc mới đi ra phòng khách, nhìn Cố Gia Huy đang đứng trong phòng khách, lấp lửng một hồi rồi mới nói: “Anh có thể giúp bác sĩ Thẩm được không?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, có thể nhận ra cảm xúc của anh không tốt.
Tôi cho là anh sẽ từ chối, nhưng khi nghe thấy Hàn Trung Kiên trong phòng ngủ bởi vì bị đau mà phát ra tiếng gầm nhẹ, anh mím môi, vẫn là đi vào phòng ngủ.
Có Cố Gia Huy ở đây, công việc hỗ trợ giao lại cho anh, còn tôi thì ngồi bên cạnh Hàn Trung Kiên. Sau khi Thẩm Hữu Thịnh nói một vài thứ liên quan đến cuộc giải phẫu thì liền bắt đầu lấy đạn ra.
Bởi vì không có thuốc tê, Hàn Trung Kiên túa mồ hôi lạnh, tôi theo bản năng nắm chặt tay anh ta, hi vọng có thể giúp anh ta giảm bớt cơn đau, nhưng đã quên mất Cố Gia Huy đang đứng ở một bên.
Dần dần phát hiện nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên hạ thấp, Thẩm Hữu Thịnh lấy đầu đạn ra, thở phào một hơi, nhìn Cố Gia Huy rồi lại nhìn tôi: “Anh ta không chết được đâu, cô đừng lo lắng như thế.”
Tôi gật đầu, nhìn đầu đạn anh ta vừa đặt ở trên khay, chỉ cảm thấy đầu óc chấn động. Xử lý xong vết thương, Thẩm Hữu Thịnh lại dặn dò tôi vài câu: “Ngày mai tôi còn có một cuộc phẫu thuật nên không thể nán lại đây lâu, đi trước đây.”