Nghe thấy giọng thằng bé, trong lòng tôi bỗng tràn ngập chua xót, không kiềm được mà rơi nước mắt: “Chị ổn, Bảo Nam, mẹ sao rồi?”
Đường Bảo Nam hơi ngập ngừng rồi trả lời: “Chị à, mẹ cứ khóc suốt, từ hôm qua đến giờ không ăn uống gì cả, khi nào thì chị về?”
Tim tôi quặn thắt, hít một hơi thật sâu, tôi nói: “Bảo Nam, có thể chị sẽ không về nhà một thời gian.”
Ở đầu dây bên kia, Đường Bảo Nam im lặng một hồi lâu mới khàn khàn đáp: “Chị à, có phải chị không cần nhà mình nữa không?”
Tôi mím môi, trong lòng đau nhói: “Bảo Nam ngoan nhé, chị đang cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho em, không phải là không cần nhà mình đâu.”
Thằng bé khóc thút thít ở đầu dây bên kia: “Vậy khi nào chị về?”
Tôi nghẹn ngào, lên tiếng đáp lại: “Khi nào có thời gian chị sẽ về thăm em và mẹ. Tiền viện phí, chị sẽ chuyển đến điện thoại mẹ, em nhớ xác nhận đấy, phải hóa trị đúng thời hạn, biết chưa?”
Vốn dĩ tôi định trả lại mười lăm tỷ cho Cố Gia Huy, nhưng bây giờ ba gặp chuyện, bệnh của Đường Bảo Nam còn cần tiêu tốn rất nhiều, khoản tiền này tôi đành phải giữ lại để chữa bệnh cho Đường Bảo Nam.
Kể ra thì cũng nực cười, quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu bằng tiền, kết thúc cũng bằng tiền, giờ đây xem như là phủi sạch rồi.
Lúc này mẹ không muốn gặp tôi, cái chết của ba có dính dáng tới tôi, bây giờ mà xuất hiện trước mặt mẹ thì sẽ chỉ khiến bà càng thêm ghét tôi mà thôi. Tôi chỉ còn cách quan tâm họ từ xa.
Thứ hai.
Tôi chính thức nhận việc ở Lục Thị. Sau khi làm xong thẻ nhân viên ở phòng nhân sự, tôi được người hướng dẫn là Lưu Thanh Tâm đưa đi làm quen với công ty, sau đó chị ấy sắp xếp bàn làm việc cho tôi.
Mới vừa ngồi xuống, chị ấy liền tò mò hỏi: “Đường Hoài An, cô và tổng giám đốc Lục là bạn à?”
Bỗng nhiên bị chị ấy hỏi khiến tôi ngẩn người, lắc đầu nói: “Chưa tính là bạn, sao thế ạ?”
Chị ấy ồ một tiếng thật dài, có hơi nhiều chuyện: “Không, tôi chỉ tò mò chút thôi. Gần đây công ty không tuyển nhân viên, tự nhiên tổng giám đốc Lục lại sắp xếp cô vào công ty nên tôi mới hỏi.”
Những lời này nghe qua thì không thấy vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cứ cảm thấy chị ấy có ý nói quan hệ giữa tôi và Lục Tuấn Kiệt khá mập mờ.
Nghe chị ấy nói vậy, mấy đồng nghiệp xung quanh bỗng chốc nhìn tôi thêm vài lần, không cần nghĩ cũng biết mấy người này đều hiểu lầm vì câu nói của chị ấy.
Tôi không muốn giải thích thêm, cúi đầu lật xem ghi chép công việc của mình.
Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
Những ngày sau đó cũng tạm gọi là yên ổn, chín giờ vào làm năm giờ tan làm, vừa bận rộn vừa hối hả. Thỉnh thoảng tôi lại lén về thăm mẹ, Đường Bảo Nam cũng gọi điện báo cho tôi biết tình hình của mẹ dạo gần đây.
Có lúc nghe các đồng nghiệp tám chuyện về Lục Như Mai và Cố Gia Huy, tôi loáng thoáng biết được họ sắp kết hôn rồi. Nói tôi thờ ơ thì không đúng, chỉ là không thấy khó chịu gì lắm.
Ít nhất tôi không còn để ý và theo dõi những chuyện liên quan đến Cố Gia Huy nữa, giờ đây tôi chỉ muốn làm tốt công việc này của mình. Đợi tình trạng của mẹ tôi khá lên, tôi sẽ nói chuyện với bà. Không cần biết tôi có phải là con gái của bà hay không, nhưng hơn hai mươi năm qua bà đã nuôi dạy tôi nên người, dù bà có trách móc tôi thế nào đi nữa, họ vẫn mãi mãi là người thân của tôi.
Còn về ba mẹ ruột của tôi. Sờ chiếc vòng tay trong túi xách, tôi thở dài. Giữa biển người mênh mông, kể cả tôi có muốn đi tìm họ thì cũng rất khó tìm được, vả lại tìm được rồi thì sao chứ?
Nếu năm đó họ cố ý bỏ rơi tôi thì tìm được họ rồi, tôi có thể nói gì đây? Hình như tôi không thể nói gì cả. Còn nếu bản thân tôi tự đi lạc, vậy thì suốt bao năm qua nếu họ có đi tìm tôi, chắc chắn sẽ tìm được thôi.
“Đường Hoài An!” Trong lúc đang thất thần, Lưu Thanh Tâm bỗng nhiên vỗ vai tôi một cái khiến tôi giật nảy mình.
Tôi quay đầu nhìn chị ấy: “Chị Lưu, có chuyện gì ạ?”
Thấy tôi giật mình, chị ấy cười nói: “Đang nghĩ gì mà chăm chú thế? Dự án với đối tác nước Anh hoàn thành suôn sẻ, tổng giám đốc Lục bảo mọi người tối nay đi liên hoan ăn mừng. Cô không đi xe, lát nữa đi cùng tôi nhé!”
Tôi gật đầu, gác lại suy nghĩ, nói cảm ơn chị ấy.
Tiệc ăn mừng được tổ chức trong một khách sạn có suối nước nóng. Đỗ xe xong, Lưu Thanh Tâm lôi tôi vào thẳng phòng bao, gần như mọi người đã có mặt đông đủ.
Thấy tôi và Lưu Thanh Tâm đi vào, không hiểu sao có mấy đồng nghiệp nữ nháy mắt với Lưu Thanh Tâm, và cũng không hiểu sao tôi lại bị đẩy tới ngồi bên Lục Tuấn Kiệt.
Lục Tuấn Kiệt chỉ khẽ nở nụ cười với tôi, thản nhiên hỏi: “Đi làm ở công ty đã quen chưa?”
Tôi gật đầu, tự giác giữ khoảng cách với anh ấy: “Ừm, khá ổn.”
Từ sau khi anh ấy nói với tôi những lời ấy, tôi không nói chuyện riêng với anh ấy thêm lần nào, có nhiều chuyện tự biết rõ là được rồi.
Nhưng có lẽ các đồng nghiệp hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, nên trong lúc ăn, họ liên tục đùa giỡn, bảo tôi chúc rượu Lục Tuấn Kiệt, nói mấy câu đại loại như cảm ơn anh ấy.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải nâng ly rượu mời Lục Tuấn Kiệt. Tôi vốn không phải là người biết uống rượu, sau khi làm mấy ly xuống bụng, tôi thấy hơi chóng mặt, đành phải viện cớ chuồn vào nhà vệ sinh.
Ở trong nhà vệ sinh ổn định một hồi, tôi mới tỉnh táo hơn một chút. Đang định ra ngoài thì bất chợt nhìn thấy Lục Như Mai khoanh tay đứng tựa vào cửa.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
…