Một lúc sau, anh mới sực tỉnh, quay về phòng bệnh.
Hàn Trung Kiên gọi điện thoại nói anh ta đã tới bệnh viện rồi, tôi nhìn thời gian thì đã là rạng sáng, theo tình hình lúc này có vẻ Phương Mỹ Trúc sẽ phải nằm viện một thời gian.
Tôi về phòng bệnh, muốn để Hàn Trung Kiên đưa Lâm Khánh Ngân về, nhưng Lâm Khánh Ngân không đồng ý, muốn tôi đi về, còn bà ấy ở lại, Cố Gia Huy nhìn chúng tôi rồi nói: "Mọi người về hết đi."
Tôi biết lúc này tâm trạng của anh không tốt nên tôi đưa Lâm Khánh Ngân ra khỏi phòng bệnh, đưa bà ấy xuống dưới, tìm xe của Hàn Trung Kiên, nhìn bà ấy nói: "Cô... Lâm, tối nay cháu ở lại cho, mai là cuối tuần, cháu không phải đi làm nên không sợ lỡ việc gì đâu, vừa hay cô về bàn bạc với tổng giám đốc Lục và mọi người, hỏi xem camera bị sao thế nhé? Với cả tình hình điều tra phía cảnh sát nữa."
Tôi không sửa được miệng ngay nên hơi lắp bắp, Lâm Khánh Ngân hơi bất đắc dĩ nhìn tôi, nhưng sợ không lay chuyển được tôi, đành phải lên xe của Hàn Trung Kiên.
Sau khi giải thích tình hình cho Hàn Trung Kiên xong, anh ta không nói gì thêm với tôi nữa mà đưa Lâm Khánh Ngân đi.
Quay về phòng bệnh thì thấy Cố Gia Huy đang lạnh tanh bảo Lục Như Mai đi, chắc là Lục Như Mai bị ăn mắng nên cô ta đi ra khỏi phòng bệnh với gương mặt đầy ấm ức, trông thấy tôi, cô ta lườm tôi ra vẻ cảnh cáo rồi bỏ đi.
Tôi đi vào phòng bệnh, nhìn tấm lưng dày rộng của Cố Gia Huy, chưa kịp nói lời gì an ủi, anh đã lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa à?"
Tôi sửng sốt, nói: "Mẹ anh không tỉnh ngay được đâu, tôi..."
Nói được một nửa, đột nhiên anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy đầy sắc bén: "Đường Hoài An, chỗ này không cần cô."
Tôi biết tâm trạng anh không tốt, nhưng rõ ràng lúc này anh đang giận cá chém thớt lên tôi, tôi nổi cáu tức thì nhưng vẫn kìm nén cơn giận, lạnh nhạt nói: "Ồ!"
Sau đó tôi quay người ra khỏi phòng bệnh, lúc này mà đi khỏi bệnh viện thì rõ ràng là không còn gì để nói nữa rồi, tôi chỉ ra ngoài hành lang chờ, nếu nửa đêm Phương Mỹ Trúc có chuyện gì mà Cố Gia Huy bận quá thì cũng còn có người chăm sóc.
Cũng may nhiệt độ cuối hè cao, ngoài hành lang không lạnh cũng không nóng, vốn đã chạy qua chạy lại suốt cả ngày, ngồi trên ghế chờ ở hành lang một lát tôi đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đang mơ màng thì nhận thấy có người ở bên cạnh, mở mắt ra theo bản năng, bất chợt trông thấy gương mặt tuấn tú hơi phờ phạc phóng đại của Cố Gia Huy đối diện tôi: "Sao cô lại ngủ ở đây?"
Anh nói, giọng nói trầm thấp hơi khàn, hiển nhiên là do đêm qua anh ngủ không ngon, tôi sửng sốt, vô thức tránh xa anh, hỏi: "Mẹ anh sao rồi? Tỉnh chưa?"
Anh lắc đầu, vươn lòng bàn tay rộng về phía tôi, nói: "Tôi đưa cô về."
"Mẹ anh..."
“Tôi tìm điều dưỡng tư nhân rồi.” Anh nói ngắn gọn nhưng nhiều ý, không nói thêm gì nữa, kéo tôi ra khỏi bệnh viện.
Lên xe, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, hình như là việc công ty, anh vừa nghe điện thoại vừa lái xe, mãi đến dưới cổng khu chung cư, anh gần như không nói một lời nào với tôi.
Xe đậu dưới cổng khu chung cư, anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, tôi mở cửa xe, thấy anh bận điện thoại nên rất tự giác nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn nhé."
Sau đó xuống xe luôn.
“Đường Hoài An!” Chưa đi được bao xa, giọng nói trầm thấp của Cố Gia Huy lại vang lên.
Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn anh, trên tay vẫn đang cầm điện thoại, anh nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Tránh xa Hàn Trung Kiên ra, anh ta không đơn giản như cô nghĩ đâu."
Sau đó, anh nổ máy xe rời đi.
Tôi sững sờ tại chỗ mất một lúc, hồi lâu mới hoàn hồn.
Vốn dĩ việc hợp tác với Hàn Trung Kiên chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, anh ta đã vạch trần bộ mặt thật của Lục Như Mai giúp tôi, tôi thì giúp anh ta làm thân với nhà họ Lục, hiện giờ có vẻ như đã đạt được mục đích, coi như đã thanh toán xong.
Hàn Trung Kiên gọi điện thoại nói anh ta đã tới bệnh viện rồi, tôi nhìn thời gian thì đã là rạng sáng, theo tình hình lúc này có vẻ Phương Mỹ Trúc sẽ phải nằm viện một thời gian.
Tôi về phòng bệnh, muốn để Hàn Trung Kiên đưa Lâm Khánh Ngân về, nhưng Lâm Khánh Ngân không đồng ý, muốn tôi đi về, còn bà ấy ở lại, Cố Gia Huy nhìn chúng tôi rồi nói: "Mọi người về hết đi."
Tôi biết lúc này tâm trạng của anh không tốt nên tôi đưa Lâm Khánh Ngân ra khỏi phòng bệnh, đưa bà ấy xuống dưới, tìm xe của Hàn Trung Kiên, nhìn bà ấy nói: "Cô... Lâm, tối nay cháu ở lại cho, mai là cuối tuần, cháu không phải đi làm nên không sợ lỡ việc gì đâu, vừa hay cô về bàn bạc với tổng giám đốc Lục và mọi người, hỏi xem camera bị sao thế nhé? Với cả tình hình điều tra phía cảnh sát nữa."
Tôi không sửa được miệng ngay nên hơi lắp bắp, Lâm Khánh Ngân hơi bất đắc dĩ nhìn tôi, nhưng sợ không lay chuyển được tôi, đành phải lên xe của Hàn Trung Kiên.
Sau khi giải thích tình hình cho Hàn Trung Kiên xong, anh ta không nói gì thêm với tôi nữa mà đưa Lâm Khánh Ngân đi.
Quay về phòng bệnh thì thấy Cố Gia Huy đang lạnh tanh bảo Lục Như Mai đi, chắc là Lục Như Mai bị ăn mắng nên cô ta đi ra khỏi phòng bệnh với gương mặt đầy ấm ức, trông thấy tôi, cô ta lườm tôi ra vẻ cảnh cáo rồi bỏ đi.
Tôi đi vào phòng bệnh, nhìn tấm lưng dày rộng của Cố Gia Huy, chưa kịp nói lời gì an ủi, anh đã lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa à?"
Tôi sửng sốt, nói: "Mẹ anh không tỉnh ngay được đâu, tôi..."
Nói được một nửa, đột nhiên anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy đầy sắc bén: "Đường Hoài An, chỗ này không cần cô."
Tôi biết tâm trạng anh không tốt, nhưng rõ ràng lúc này anh đang giận cá chém thớt lên tôi, tôi nổi cáu tức thì nhưng vẫn kìm nén cơn giận, lạnh nhạt nói: "Ồ!"
Sau đó tôi quay người ra khỏi phòng bệnh, lúc này mà đi khỏi bệnh viện thì rõ ràng là không còn gì để nói nữa rồi, tôi chỉ ra ngoài hành lang chờ, nếu nửa đêm Phương Mỹ Trúc có chuyện gì mà Cố Gia Huy bận quá thì cũng còn có người chăm sóc.
Cũng may nhiệt độ cuối hè cao, ngoài hành lang không lạnh cũng không nóng, vốn đã chạy qua chạy lại suốt cả ngày, ngồi trên ghế chờ ở hành lang một lát tôi đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đang mơ màng thì nhận thấy có người ở bên cạnh, mở mắt ra theo bản năng, bất chợt trông thấy gương mặt tuấn tú hơi phờ phạc phóng đại của Cố Gia Huy đối diện tôi: "Sao cô lại ngủ ở đây?"
Anh nói, giọng nói trầm thấp hơi khàn, hiển nhiên là do đêm qua anh ngủ không ngon, tôi sửng sốt, vô thức tránh xa anh, hỏi: "Mẹ anh sao rồi? Tỉnh chưa?"
Anh lắc đầu, vươn lòng bàn tay rộng về phía tôi, nói: "Tôi đưa cô về."
"Mẹ anh..."
“Tôi tìm điều dưỡng tư nhân rồi.” Anh nói ngắn gọn nhưng nhiều ý, không nói thêm gì nữa, kéo tôi ra khỏi bệnh viện.
Lên xe, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, hình như là việc công ty, anh vừa nghe điện thoại vừa lái xe, mãi đến dưới cổng khu chung cư, anh gần như không nói một lời nào với tôi.
Xe đậu dưới cổng khu chung cư, anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, tôi mở cửa xe, thấy anh bận điện thoại nên rất tự giác nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn nhé."
Sau đó xuống xe luôn.
“Đường Hoài An!” Chưa đi được bao xa, giọng nói trầm thấp của Cố Gia Huy lại vang lên.
Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn anh, trên tay vẫn đang cầm điện thoại, anh nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Tránh xa Hàn Trung Kiên ra, anh ta không đơn giản như cô nghĩ đâu."
Sau đó, anh nổ máy xe rời đi.
Tôi sững sờ tại chỗ mất một lúc, hồi lâu mới hoàn hồn.
Vốn dĩ việc hợp tác với Hàn Trung Kiên chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, anh ta đã vạch trần bộ mặt thật của Lục Như Mai giúp tôi, tôi thì giúp anh ta làm thân với nhà họ Lục, hiện giờ có vẻ như đã đạt được mục đích, coi như đã thanh toán xong.