Nghĩ lại cũng thấy thật nực cười, chỉ mới qua ba tiếng ngắn ngủi mà một sinh mạng đang sống sờ sờ lại hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chói mắt khiến tôi choáng váng, suýt nữa thì ngất đi.
“Cút sang một bên! Đừng cản đường!”
Một người phụ nữ lao tới đẩy tôi thật mạnh, người tôi ngã nhẹ về phía trước, lăn xuống bậc thềm.
Đau thấu tim gan!
Đầu đập mạnh thềm đá, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tiếng mắng chửi vọng tới từ trên bậc thềm.
“Cô mù đấy à? Không thấy còn có người cần đi qua hay sao? Đứng đực ra đấy chờ người ta đụng chết chắc?”
“Gia Huy, anh mau đi xem thử xem cô ấy có bị sao không?” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền đến.
Gia Huy? Tôi ngơ ngác nhìn lên bậc thềm.
Có hai người đứng bên cạnh người phụ nữ đang chửi bới, dưới ánh đèn chói mắt, Cố Gia Huy ôm người phụ nữ mặc váy trắng, trang điểm đẹp đẽ, mắt hạnh má đào, rất xinh đẹp, trong sáng đến mức không nhiễm bụi trần.
Hóa ra đây chính là Lục Như Mai, vợ chưa cưới của anh.
Tôi cố kìm nén đau đớn muốn đứng dậy, nhưng tay không có chút sức lực nào, sau khi thử nhiều lần, cuối cùng lại ngã huỵch xuống đất.
Nghe thấy tiếng, Cố Gia Huy chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn tôi, nhíu mày rồi lên tiếng: “Không cần quan tâm, đi thôi!”
Anh ôm người phụ nữ chuẩn bị đi vào.
“Hay là đi xem thử chút đi, cô ấy là con gái, bên cạnh không có ai, trông thật tội nghiệp!” Giọng nói êm dịu, dịu dàng của Lục Như Mai nghe thật là hay.
Tôi ngẩng đầu lên, ngước nhìn cặp trai xinh gái đẹp đang đứng trên cao nói chuyện.
Đúng vậy, bọn họ xứng đôi biết bao!
Trai tài gái sắc cao quý đẹp đôi, hoàn toàn khác xa với tôi!
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy...
Thậm chí anh còn chẳng thèm liếc nhìn tôi, biết anh sẽ không giúp mình, tôi cố chịu đau đớn đứng dậy, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây!
“Cô ơi, cô không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng ân cần của Lục Như Mai vang lên.
Cả người tôi cứng đờ, khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Cô ta nhìn nhìn tôi rồi nói gì đó với người phụ nữ bên cạnh, sau đó người phụ nữ kia đi về phía tôi, cầm một xấp tiền vứt trước mắt tôi.
“Cầm rồi cút đi!”
“Tôi không cần tiền.” Tôi nhíu mày nói: “Nếu chị đụng phải người khác thì nên xin lỗi mới phải!”
“Chê ít à? Đã nể tình rồi còn không biết xấu hổ!” Chị ta xoay người, lầm bầm đi tới trước: “Đúng là xui xẻo! Đến bệnh viện còn gặp phải bọn bịp bợm ăn vạ này! Nếu không phải cô Lục lương thiện thì tôi đã tống cô vào đồn cảnh sát rồi!”
“Quý Thanh Hà, chị nói chuyện đàng hoàng với cô ấy đi.” Lục Như Mai nép vào trong ngực Cố Gia Huy, giọng điệu hơi oán trách.
Nói xong, ánh mắt mềm mại như nước lại nhìn về phía Cố Gia Huy.
“Gia Huy, chúng ta mau đi thôi, dạ dày em đau quá.”
“Đau lắm sao?” Lúc Cố Gia Huy cụp mắt nhìn cô ta, vẻ mặt dịu dàng đi nhiều.
“Có anh ở đây rồi, em không quá đau nữa đâu.” Lục Như Mai ôm chặt anh, rồi lại nhìn về phía tôi.
“Cô à, Quý Thanh Hà không cố ý đẩy cô đâu, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi cô, bây giờ tôi không khỏe lắm, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cô, cô đừng làm khó chúng tôi nữa được không?”
Cuối cùng tôi cũng biết dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra những lời ghê tởm nhất là thế nào rồi. Tôi còn tưởng rằng Lục Như Mai là một cô chủ dịu dàng hiểu lễ nghĩa, không ngờ thì ra cô ta lại thích giả vờ giả vịt thế này.
Tôi nhìn về phía Cố Gia Huy...
Ánh mắt anh nhìn tôi rất lạnh lùng, như đang nhìn một người xa lạ.
Tôi nở nụ cười thê lương, tôi dùng thời gian hai năm mà vẫn không thể ủ ấm trái tim người đàn ông này.
Anh đối với tôi, trừ tình dục ra thì không còn gì cả.
…