• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người cô ta bị tôi đẩy mạnh vào trong đám cháy, tiếng thét chói tai vang lên, khi Cố Gia Huy và Thẩm Hữu Thịnh kịp phản ứng, lửa lớn đã vây quanh cô ta.

“Gia Huy, cứu em… A!” Ngọn lửa lan đến làn váy của Lục Như Mai, tơ lụa dễ bốc cháy, cô ta bị bỏng không chịu được hét lên liên hồi.

Lúc những người khác phản ứng kịp và kéo cô ta ra, chân của cô ta đã bị bỏng một mảng lớn, mái tóc cũng bị thiêu cháy.

Chuyện gần như chỉ trong phút chốc, cô ta đã bị thua thiệt, mắt cô ta tràn đầy căm hận như muốn tới xé toạc tôi ra, nhưng lại bị Cố Gia Huy kéo lại, cô ta nắm chặt góc áo Cố Gia Huy, bật khóc thảm thương: “Gia Huy, tại sao anh còn bảo vệ cho cô ta? Suýt chút nữa là cô ta đã thiêu chết em rồi.”

Cố Gia Huy không quan tâm tới lời cô ta nói, lạnh lùng đẩy cô ta ra sau, anh chỉ vào căn nhà gỗ đã bị đốt thành tro, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc Đường Bảo Nam có ở bên trong hay không?”

Bất ngờ bị Cố Gia Huy chất vấn, Lục Như Mai bối rối đến ngây người, nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp rơi xuống, do dự hồi lâu mới lắc đầu: “Không… không có ở trong đó!”

Nghe cô ta nói vậy, tâm trạng căng thẳng của tôi mới được thả lòng.

Cố Gia Huy mím môi, mở miệng hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Đường Bảo Nam ở đâu?”

Lục Như Mai bị sự lạnh lùng của anh dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nhất thời giọng nói lắp bắp, trả lời: “Ở… vườn cây ăn quả dưới chân núi.”

Tôi nghe xong, không suy nghĩ nhiều chạy thẳng về phía chân núi.

“Đợi tôi với!” Thẩm Hữu Thịnh theo sau tôi.

Dưới chân núi Nam có rất nhiều vườn trái cây, vừa rồi tôi chỉ lo lắng cho Đường Bảo Nam mà quên hỏi vị trí cụ thể, sau đó đi khắp nơi tìm kiếm một cách vô nghĩa trong vườn cây trái cây rộng lớn.

Cố Gia Huy mới kéo Lục Như Mai đi xuống, nhìn thấy Lục Như Mai, tôi khó chịu khắp cả người, tôi xông tới kéo cô ta lại chất vấn: “Lục Như Mai, cô đưa Đường Bảo Nam đi đâu rồi? Thằng bé mới ra khỏi phòng cấp cứu, nếu nó gặp chuyện không may, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Mắt cô ta lạnh lùng nhìn tôi, nỗi oán hận trong mắt chỉ có tăng chứ không giảm, nếu không vì Cố Gia Huy, e rằng cô ta chỉ vui sướng nhìn tôi đang lo lắng cuống cuồng như kiến bò chảo nóng lúc này.

Cô ta chỉ vào tận cuối vườn cây ăn quả, mở miệng nói: “Chú Khôn đã đặt nó dưới mái che.”

Nghe cô ta nói xong, tôi lập tức xoay người chạy về phía mái che, quả nhiên, ở dưới mái che, Đường Bảo Nam dựa vào ghế nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt không một chút máu.

Tôi bước đến trước thằng bé, chạm vào người nó, bị cơ thể lạnh băng của nó doạ cho sợ hãi tim đập mạnh, tôi mở miệng nhẹ nhàng gọi nó bằng giọng run rẩy: “Bảo Nam.”

Thằng bé không trả lời tôi, hai mắt vẫn nhắm chặt như trước, Thẩm Hữu Thịnh đến gần, duỗi ngón tay đặt dưới mũi Đường Bảo Nam dò xem hơi thở, thấy Đường Bảo Nam chỉ hôn mê mới khẽ thở phào.

Sau đó anh ta nhìn tôi rồi nói: “Thằng bé mới được hóa trị, cần phải mau chóng đưa đến bệnh viện theo dõi.”

Tôi gật đầu, chuẩn bị bế Đường Bảo Nam lên.

Nhưng đã bị Cố Gia Huy giành trước một bước, thân hình của anh cao lớn, Đường Bảo Nam ngã bệnh quanh năm, một cậu trai mười hai tuổi vẫn gầy gò hơn rất nhiều so với những cô bé cùng lứa, nay được anh ôm lấy trông lại càng nhỏ hơn.

Tôi không nhiều lời, cùng xuống núi theo đám người họ, cũng may mọi người lái xe đến, khi đặt Đường Bảo Nam lên xe, Cố Gia Huy nhìn Thẩm Hữu Thịnh nói: “Lên xe, nhớ để mắt đến trạng thái của thằng bé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK