Tôi kéo cổ áo xuống, để tất cả mọi người có thể thấy rõ vết bị bóp trên cổ tôi, sau đó nhìn về phía Lục Như Mai, vẫn là câu nói kia: “Cô Lục, khoảnh khắc cô muốn bóp chết tôi, cô có nghĩ tới nếu tôi chết thì lúc cảnh sát khám nghiệm tử thi, cô cần giải thích như thế nào về vết hằn này không?”
Cô ta lắc đầu, hai mắt rưng rưng, hết nhìn Cố Gia Huy, lại nhìn người nhà họ Lục rồi lắc đầu: “Không, con không bóp cổ cô ấy, con không có!”
“Chẳng lẽ tôi tự gây ra sao?” Tôi nâng cao tông giọng, đè nén sự tức giận nhìn cô ta: “Cô đã bao giờ nhìn thấy một người không biết bơi rơi xuống nước, còn có thể đưa hai tay ra để bóp cổ mình à?’
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ nhìn cô ta, mặc dù không nói gì nhưng trong mắt bọn họ là nỗi thất vọng, có lẽ bọn họ ít nhiều đoán được, cho nên vừa rồi mới chất vấn cô ta.
Lâm Khánh Ngân nhìn cô ta, gương mặt có chút tái nhợt, lộ vẻ bất đắc dĩ và thất vọng, bà ấy không mắng Lục Như Mai, mà bình tĩnh nói: “Như Mai, con gái mẹ đi lạc hơn hai mươi năm, mẹ coi con như con gái ruột nuôi hơn hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn con muốn thì gì mẹ đều nghĩ cách cho con những thứ tốt nhất. Hôm nay Hoài An của mẹ đã trở lại, mẹ không cầu xin con nhớ mấy năm nay mẹ đối xử tốt với con, mẹ chỉ cầu xin con rằng, dù có ý gì thì đừng tổn thương đến Hoài An của mẹ được không?”
Vẻ mặt Lục Như Mai cứng đờ, cô ta không thể tin nhìn Lâm Khánh Ngân, giọng nói vỡ vụn: “Mẹ nói vậy là có ý gì? Ngay cả mẹ cũng không tin con sao?”
Lâm Khánh Ngân thở dài, tỏ vẻ khó nói xen lẫn thất vọng: “Nếu con đã lấy thân phận con gái nhà họ Lục gả cho nhà họ Cố, thì sau này hãy sống thật tốt ở nhà họ Cố đi.”
Lời này bà ấy nói một nửa, để lại một nửa, một nửa còn lại là người thì đều có thể nghe ra, Lâm Khánh Ngân bảo sau này Lục Như Mai không cần đến nhà họ Lục nữa.
Lục Như Mai không thể tin nhìn về phía Lục Thái Tuệ: “Ba, mẹ không cần con nữa, có phải ba cũng định không cần con hay không.”
Lục Thái Tuệ nhìn cô ta, thở dài nói: “Sau này con cứ sống tốt ở nhà họ Cố đi.”
“Hay lắm!” Lục Như Mai đột nhiên bật cười, vẻ mặt châm chọc nhìn Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ: “Các người đúng là dối trá, luôn miệng nói các người coi tôi như con gái ruột, kết quả thì sao? Con gái các người mới trở về mấy ngày, bộ mặt dối trá của các ngươi đã lộ tẩy, mới đó đã vội vàng đuổi tôi đi để dành chỗ cho đồ khốn Đường Hoài An kia.”
Nói xong, cô ta trợn mắt nhìn tôi: “Đường Hoài An, cô hài lòng rồi chứ, nghĩ cách đuổi tôi ra khỏi nhà này, cuối cùng cô cũng được như ý.”
Tôi nhíu mày, cô ta nói vậy ngược lại tôi trở thành người xấu, cô ta trở thành nạn nhân.
Cô ta khóc đến mức như sụp đổ, dựa vào Cố Gia Huy khóc lóc: “Gia Huy, anh nhìn đi, bây giờ em không còn gì nữa, tất cả mọi người đều không cần em nữa, em không có nhà, em chỉ có anh thôi.”
Tôi?
Nhìn cô ta như vậy, Lục Thái Tuệ mềm lòng, ông nói: “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi.” Nói xong ông ta nhìn về phía Lâm Khánh Ngân, bảo bà ấy đưa tôi về phòng nghỉ ngơi.
Tôi nhìn người nằm sấp trong lòng Cố Gia Huy, chỉ cảm thấy buồn cười lại châm chọc, ầm ĩ đến mức này, cuối cùng tất cả mọi người chỉ có thể bỏ qua chuyện này trong tiếng khóc của cô ta.
“Cho nên các ngươi đều cảm thấy giết người không cần trả mạng, nợ nần không cần trả tiền, phải không?” Tôi không đi theo Lâm Khánh Ngân lên lầu, mà nhìn người phụ nữ nằm sấp trong lòng Cố Gia Huy, tôi nói: “Cô Lục thật sự cảm thấy cô rơi vài giọt nước mắt, nói vài câu cảm động, thì mọi chuyện sẽ coi như xong đúng không?”
Lục Như Mai mang gương mặt ấm ức nhìn tôi, nhưng không nói gì, mắt cô ta đỏ ửng, hiển nhiên giống như vì tôi quá mức hùng hổ ép người khác.
Cố Gia Huy mím môi, nét mặt tuấn tú mang theo sự lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh quét về phía tôi: “Đường Hoài An, cô ấy biết sai rồi.”
Tôi mỉm cười: “Thế thì sao? Nếu như vừa rồi tôi chết dưới bể bơi, vậy bây giờ thứ các người vớt được chính là một cái xác, có phải cô ta chỉ cần nói với cái xác của tôi một câu xin lỗi nhé, vậy là coi như xong rồi đúng chứ.”