Cô ta đau đớn hét toáng lên, ôm mặt gào ầm: “Ai làm?”
“Tôi!” Sự xuất hiện của Lâm Khánh Ngân khiến tôi có hơi ngạc nhiên, còn chưa đợi tôi phản ứng lại.
Bà ấy lạnh lùng trừng mắt với Quý Thanh Hà, giọng nói cực lớn, nói rõ từng câu từng chữ: “Xe công cộng? Tàu hỏa?” Bà ấy lấy một tờ tiền từ trong túi ném cho Quý Thanh Hà, lạnh lùng nói: “Cầm tiền đi mua kem đánh răng tốt một chút, cố gắng đánh cái miệng ăn phân của cô đi, đừng nhìn thấy ai cũng phọt phân khắp nơi, cô không buồn nôn chính mình, người khác nhìn vẫn buồn nôn.”
Quý Thanh Hà bị bà ấy mắng cho đơ luôn, gương mặt bị bỏng đỏ rực, hốc mắt cũng đỏ: “Bà chủ, sao bà lại giúp con tiện nhân này.” Lời phía sau, chị ta không dám nói, bởi vì ánh mắt của Lâm Khánh Ngân sắp giết chết chị ta rồi, nhất thời, khí thế của chị ta yếu đi vài phần, ấm ức nói: “Đường Hoài An hại chồng tôi mất đi công việc lương cao, còn khiến anh ấy vào tù, xử tội, loại người phụ nữ ác độc như cô ta mà bà bảo vệ cô ta làm cái gì?”
Tôi nhíu mày, từ khi nào tôi trêu chọc chồng của Quý Thanh Hà, chồng của chị ta là ai?
Lâm Khánh Ngân lạnh lùng nhìn chị ta: “Những chuyện bẩn thỉu mà Lý Hữu Đạt làm, cho ông ta ngồi tù một năm đã là nhẹ rồi, bản thân các người tham lam nhỏ nhen, còn có mặt mũi đến đây trách người khác sao?”
Lý Hữu Đạt là chồng của Quý Thanh Hà? Vậy trước đó tôi nhìn thấy người phụ nữ thân thiết với Lý Hữu Đạt ở Lục thị là ai? Lượng thông tin có hơi lớn rồi.
Quý Thanh Hà bị Lâm Khánh Ngân nói cho nghẹn lời, ôm mặt đầy ấm ức, Lâm Khánh Nhân xem thường bộ dạng này của chị ta, gọi bảo vệ kéo chị ta ra ngoài.
Người này vừa đi, Lâm Khánh Ngân bèn nhìn tôi với vẻ mặt rất đau lòng lo lắng, mở miệng: “Hoài An, con có bị bỏng không?”
Bà ấy kéo tôi kiểm tra cho tôi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Trong lòng tôi nhất thời dâng lên sự ấm áp khó tả, nhìn bà ấy rồi lắc đầu cười nói: “Cháu không sao, vừa rồi nước bị chặn rồi.” Khi nói chuyện, tôi nhìn Hàn Trung Kiên, người đàn ông này ngược lại ngoan ngoãn đứng ở một bên, vẻ mặt kể công nhìn tôi.
Lâm Khánh Ngân nghe vậy, nhìn sang Hàn Trung Kiên, dịu dàng nói: “Cậu gì ơi, cậu không sao chứ? Rất cảm ơn cậu, có cần tới bệnh viện khám không? Cậu tên là gì?”
Bà ấy không theo logic mà hỏi một đống, Hàn Trung Kiên nghiêm túc nhìn bà ấy trả lời từng câu: “Cô ạ, cháu không sao, cháu tên Hàn Trung Kiên, là bạn trai của Đường Hoài An!”
Mẹ kiếp!
Tên này làm cái quái gì thế?
Lâm Khánh Ngân sững người, sau đó nhìn tôi, lại nhìn kỹ anh ta, một lát sau thì cười nói: “Tốt tốt tốt, rất tốt, đứa trẻ Trung Kiên này khá tốt.”
Tôi nghe thế nào cũng thấy câu này có chút không đúng lắm.
Nhưng nói không ra chỗ nào không đúng.
Tôi chỉ đành mở miệng: “Cô Lâm, cô đến tìm tổng giám đốc Lục sao? Anh ấy chắc vẫn ở trong phòng làm việc, cô đi lên đi.”
Lâm Khánh Ngân nheo mắt đầy ý cười nhìn Hàn Trung Kiên, cứ có vài phần cảm giác mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, nghe thấy lời của tôi, bà ấy lắc đầu nói: “Mẹ là đến tìm con, Tuấn Kiệt nói mấy ngày trước con xin nghỉ phép, hôm nay mới trở về, mẹ nấu đồ ăn ngon, đưa tới cho con.”
Khựng lại một chút, bà ấy lại nói: “Có điều nhìn kiểu này lát nữa hai đứa sẽ ra ngoài ăn, vậy hôm khác mẹ lại đưa tới, con và Trung Kiên đi ăn cơm đi!”
Tôi??????
Trung Kiên?
Tôi vừa rồi nói tôi muốn đi ăn cơm với Hàn Trung Kiên sao?
Đầu của bà ấy liệu có khi nào thiếu oxi hay không?
“Dạ, vậy thưa cô, cô làm việc đi ạ, cháu và Hoài An đi ăn cơm trước.” Hàn Trung Kiên nghiêm túc mở miệng, còn không biết xấu hổ mà kéo tay của tôi.