Vừa dứt lời, bà ta giẫm lên giày cao gót đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tôi thở hắt ra rồi bước xuống giường bệnh, hôm nay tôi không có thời gian để mà xuân buồn thu khổ, hài cốt của ba còn chưa lạnh, tôi không thể tự mình sa vào bi lụy được.
Sau khi đưa di thể của ba vào nhà tang lễ xong thì mẹ lại đón cả Đường Bảo Nam đến.
Đứa trẻ ngây thơ này bất chợt nhận ra rằng mọi chuyện không ổn, bỗng đứng khựng lại ở cửa ra vào nhà tang lễ, không chịu vào trong.
Tôi quay đầu lại nhìn thằng bé: “Sao vậy?”
Thằng bé kéo tôi, đôi mắt hơi đỏ lên: “Chẳng phải ba đang ở bệnh viện hay sao? Sao chị lại dẫn em tới đây?”
Tôi không biết nên nói với thằng bé như thế nào để nó biết rằng, ba đã mất rồi. Khi thấy đôi mắt bướng bỉnh của thằng bé cứ nhìn chằm chằm vào tôi, một cơn đau đớn và tự trách trào lên như lưỡi dao sắc bén chém tôi đến mức máu thịt lẫn lộn.
Tôi hít một hơi rồi mở miệng nói: “Ba không có ở trong bệnh viện, ông ấy ở đây.”
“Chị nói dối!” Thằng bé kích động đẩy mạnh tôi ra, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Chị nói dối, ba đang ở trong bệnh viện, ba không có ở đây.”
Tôi hơi tàn nhẫn nhìn nó rồi nói: “Ba đã mất đêm qua rồi, Đường Bảo Nam, bây giờ em đi vào trong gặp ba chính là lần gặp mặt cuối cùng.”
Thằng bé chần chừ một lát, sau đó bỗng chạy vọt vào nhà tang lễ, nhìn thấy mẹ đang chăm chú tẩy rửa cho ba.
Nhân viên đi lên chuẩn bị hỏa táng thi thể.
Mẹ nắm lấy tay ba, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt của ông. Đường Bảo Nam chạy xộc vào trong, mặc kệ nhân viên đang đẩy thi thể của ba vào lò thiêu, thằng bé leo lên trên xác của ba rồi ôm cực kỳ chặt, nhìn nhân viên công tác với đôi mắt đỏ hoe nói: “Mấy người không thể đẩy ba của tôi vào trong lò thiêu kia được, ông ấy sẽ đau.”
Lời nói của thằng bé làm cho mẹ hoàn toàn bị đau thấu tâm can mà gào khóc lên. Chỉ trong nháy mắt, bà như biến thành một đứa trẻ ôm chặt lấy thi thể của ba không cho hỏa táng.
Nhân viên bất đắc dĩ nhìn về phía tôi. Thấy cảnh tượng này, tôi chỉ cảm thấy đau đớn đến mức không thở nổi, nhưng lý trí nói cho tôi biết, ba đã mất rồi.
Tôi kéo mẹ và Đường Bảo Nam ra, nhân viên đẩy mạnh thi thể của ba vào trong lò thiêu. Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, mẹ tôi ngồi liệt xuống đất, cả người không còn một chút sức sống nào cả.
Mấy phút sau, tro cốt của ba được đưa ra, mẹ tôi ôm nó chằm chặp. Trên đường đi, dường như bà lại càng trở nên yên lặng hơn.
Ba tôi không phải người thành phố, mà thế hệ trước lại coi trọng việc lá rụng về cội, ông phấn đấu làm ăn bên ngoài mấy năm, hôm nay ra đi thì tất nhiên phải mang tro cốt về an táng với ông bà.
“Bảo Nam, em đỡ mẹ về nhà đi, chị đi mua một ít đồ.” Đứng dưới khu nhà, tôi nhìn Đường Bảo Nam rồi nói. Bài vị của ba phải bày trong nhà, cần phải chuẩn bị một ít đồ cúng.
Đường Bảo Nam gật đầu, yên lặng kéo mẹ đang hồn bay phách lạc lên lầu.
Sau khi mua đồ cúng xong quay lại, tôi không ngờ rằng lại gặp Cố Gia Huy ở cửa khu nhà. Tôi thấy anh đứng dưới lầu, hai tay để trong túi, người đàn ông lạnh lùng tao nhã, khó có thể xem nhẹ được.
Tôi vốn định tránh đi, nhưng vừa mới quay người thì anh đã gọi: “Đường Hoài An.”
Trong lòng tôi bỗng giật thót, hít một hơi, sau đó cứng rắn đi về phía anh, kìm nén lại cảm xúc rồi nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Cố tới đây có việc gì à?”
Đôi mắt đen của anh nhìn đồ cúng trên tay tôi, khẽ nhíu mày: “Thẩm Hữu Thịnh nói cơ thể của cô còn chưa bình phục lại thì cô đã đi mất, đã xảy ra chuyện gì ư?”
“Không có!” Tôi thật sự không có tâm trạng để tiếp tục nhiều lời với anh nữa, bèn nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi lên trước đây.”
Cổ tay bị anh nắm lại: “Đến bệnh viện.”
Lực tay của người đàn ông rất lớn, tôi muốn giãy dụa nhưng vô dụng. Tôi đã mệt mỏi việc phải dính dáng tới anh rồi, đành phải nhìn anh nói: “Tôi không sao, không cần phải đến bệnh viện.”
Tôi nhận ra rõ ràng rằng người đàn ông này không vui, anh siết chặt tay tôi thêm vài phần: “Không muốn chết thì đến bệnh viện ngay!”
“Không.”
Còn chưa kịp nói gì thì anh đã nắm tay tôi kéo mạnh đi về phía chiếc xe, đồ vật trong tay tôi bị quăng tứ tán trên mặt đất.
“Thả tôi ra!” Tôi nói rồi hất mạnh tay anh ra, xoay người ngồi xổm xuống đất nhặt đồ cúng lên.
Cố Gia Huy lại kéo tay tôi tiếp. Nhưng bỗng chốc, tất cả cảm xúc của tôi chợt bùng nổ, ngay khoảnh khắc mà anh nắm chặt lấy tay tôi, tôi đột nhiên dùng hết toàn bộ sức lực hất tay của anh ra, sau đó đẩy mạnh anh ra thật xa.
…