• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày.” Bà ta tức giận dậm chân, trợn mắt nhìn tôi rồi mắng chửi: “Đường Hoài An, sao ba mẹ mày lại có thể sinh ra một con nhỏ khốn nạn như mày, có phải là mày cảm thấy tao thật sự sẽ không làm gì mày không hả? Tao nói cho mày biết, cho dù mày có hại Gia Huy và Như Mai ly hôn thì cũng không đến lượt cái loại đê tiện như mày đến làm con dâu nhà họ Cố đâu.”

“Dì mắng đủ chưa?” Nhìn Phương Mỹ Trúc, tôi kiềm chế cơn giận: “Nếu mắng đủ rồi, có phải đến lượt tôi nói không? Phương Mỹ Trúc, dì thật sự cho rằng con trai của dì là một miếng bánh thơm hả, ai nấy cũng muốn cắn. Đúng vậy, Cố Gia Huy rất ưu tú, nhưng mà anh ta có một người mẹ như thế này đã hoàn toàn kéo xuống giá trị con người anh ta, trong mắt tôi, anh ta giống như là một đống tiền rơi vào trong cục phân, tôi thấy còn buồn nôn chứ đừng nói là kêu tôi nhặt.”

Hơi cúi người xuống, tôi thấp giọng nói: “Dì chính là đống phân vừa thối lại vừa khiến người khác thấy buồn nôn, đời này con của dì có một người mẹ như dì, đúng là đầu thai sai chỗ.”

“Con khốn mày!” Phương Mỹ Trúc tức giận đỏ mắt, giơ tay muốn đánh tôi.


Bị tôi cản lại, sau đó lại đẩy bà ta ra, bà ta đứng không vững, trực tiếp ngồi bệch xuống đất, âm thanh quá lớn khiến khách khứa chú ý tới chỗ này.

Tôi không muốn phải lãng phí thời gian với bà ta, xoay người nhặt điện thoại lên, nhưng điện thoại bị người khác dẫm đạp, nhìn đôi giày da màu đen được đánh đến phát sáng đang dẫm trên điện thoại di động của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt lạnh lùng ngang ngược của người đàn ông, lúc đó có hơi sửng sốt.

“Làm phiền tổng giám đốc Cố lấy chân ra.” Tôi nói, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.

Người đàn ông trầm mặc không có động tác, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng đến đáng sợ, giọng nói còn mang theo ý ra lệnh không thể từ chối: “Xin lỗi mẹ tôi.”

Tôi mím môi đứng thẳng người, nhìn chiếc điện thoại bị anh ta dẫm ở dưới chân, hít sâu một hơi, cái điện thoại này không cần cũng được.

Tôi quay người chuẩn bị đi.

Nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt, đối diện với ánh mắt tàn bạo của anh, anh vẫn là câu nói đó: “Nói xin lỗi mẹ tôi.”

Giờ đây, sự tức giận mà tôi đè nén đang muốn bùng phát, tôi hít một hơi, quay đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Cố nhất định phải bắt tôi xin lỗi?”

Lông mày anh ta nhíu lại, biểu cảm không cần nói cũng biết.

Rút tay về, tôi nhìn Phương Mỹ Trúc lòm còm bò dậy, bà ta nhìn tôi bằng vẻ mặt đắc ý, bộ dạng cao cao tại thượng, tỏ vẻ ta đây không sợ gì vì đã có con trai ra mặt cho bà ta.

Tôi đi đến gần bà ta, bà ta một mặt khinh thường nhìn tôi và nói: “Đường Hoài An, tốt nhất là lúc nói xin lỗi thì mày nên có thành ý một chút, nếu không.”

“Chát.” Cái tát này là tôi dùng hết sức lực mà đánh ra, lúc còn bé, ba tôi đã nói không thể tùy tiện đánh vào miệng người khác, như thế này sẽ làm người ta tổn thương rất nhiều, cho nên mấy năm nay tôi gần như không ra tay đánh ai, nhưng lần này là ngoại lệ.

Nhìn Phương Mỹ Trúc kinh ngạc che mặt, tôi bình tĩnh nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Xin lỗi nha, tôi vừa mới đánh dì, thật ngại quá.”

Cố Gia Huy đang đứng ở một bên dường như cũng bất ngờ, anh nhìn tôi, lông mày nhăn lại rất chặt.

Một lúc sau, Phương Mỹ Trúc đột nhiên hét lớn, là đang hét với tôi: “Đường Hoài An, mày dám đánh tao, ai cho mày lá gan đó?”

Tôi cười nhẹ: “Dì Phương, lúc nãy con dì kêu tôi xin lỗi dì, tôi đã xin lỗi dì rồi đó, nếu như dì còn cảm thấy không hài lòng thì tôi không ngại xin lỗi dì thêm một lần nữa?” Lúc nói chuyện, tay tôi lại nâng lên.

Phương Mỹ Trúc lùi lại một bước theo bản năng, trốn ra sau lưng Cố Gia Huy, ấm ức nói: “Con trai à, con nhìn người phụ nữ này đi, mẹ có nói cô ta độc ác thì chắc cũng không sai nhỉ?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Gia Huy hơi híp lại, đôi môi mỏng mím chặt, lúc đó tôi cho là anh sẽ đánh trả lại một bàn tay thay cho mẹ mình.

Nhưng mà không có, anh nhìn tôi, giọng nói trầm thấp lại kìm nén: “Quậy đủ chưa?”

Tôi bị câu nói khó hiểu của anh ta làm cho ngơ ngẩn, đầu óc như chập mạch.


Cái gì gọi là quậy đủ chưa?


Tôi bỗng chốc nhìn anh ta, đột nhiên không còn năng lực nói chuyện, không biết phải trả lời anh ta như thế nào.


“Đường Hoài An.” Lục Tuấn Kiệt bước ra từ Nam Đô, cầm điện thoại trong tay.


Nhìn thấy Cố Gia Huy và Phương Mỹ Trúc cũng ở đây, tuy là anh ta có hơi nghi ngờ, nhưng mà chỉ chào hỏi chứ không hỏi gì nhiều mà lại nhìn tôi rồi nói: “Anh vừa mới nhìn thấy em gọi điện thoại cho anh, nhưng anh gọi lại thì không được, có chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK