Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện, anh mới lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Cút xuống đi!”
Tôi hơi sửng sốt, anh cố ý đưa tôi đến bệnh viện ư?
Bệnh viện.
Sau khi bác sĩ giúp tôi băng bó đơn giản vết thương, tôi nhìn sang Cố Gia Huy, nói: “Cảm ơn.” Không thêm một lời nào thừa thãi, nói xong tôi liền chuẩn bị rời đi.
Tất cả các dây thần kinh và tế bào của tôi đều đang nói với tôi rằng, người đàn ông này đã kết hôn. Từ nay về sau, tôi và anh đã là những lữ khách lướt qua đời nhau rồi. Chuyện tối nay, chẳng qua chỉ là anh chăm sóc cho một người bạn cũ.
Nhưng lúc đi ngang qua người anh, cổ tay tôi lại bị anh giữ chặt. Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt giống như trước đây: “Nói chuyện đi!”
Câu nói này không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
Đi theo anh hai năm, tôi đã quá quen với tính cách của anh rồi. Biết mình từ chối cũng vô dụng, tôi rút tay về, giọng điệu thản nhiên: “Ừ!”
Cơ thể thon dài của anh dựa vào tường, cao lớn thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn tôi: “Cô làm việc ở Lục Thị à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Từ chức đi. Chi nhánh của Cố Thị ở Anh đang thông báo tuyển dụng, mẹ cô và em trai cô, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.” Giọng nói của anh rất nhạt, giống hệt giọng điệu ngày trước anh ôm tôi, khen tôi dịu dàng ngoan ngoãn.
Tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó đâm mạnh một nhát kiếm vào, đau đến mức tôi bỗng thấy hơi hốt hoảng.
“Tại sao?” Chẳng phải tôi và anh coi như đã thanh toán xong hết rồi sao? Tôi cầm tiền, không bao giờ gặp lại anh nữa. Tại sao anh còn muốn đuổi tôi đi?
Anh nhíu mày, dường như có chút bực bội. Thuốc đã châm lên rồi, nhưng trong bệnh viện không thể hút thuốc được, anh dập tắt đầu mẩu thuốc, lạnh nhạt nói: “Chuyện trong hôn lễ, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai.”
À!
Hóa ra là đang trách tôi gây rối trong hôn lễ của bọn họ.
“Cố Gia Huy, chuyện trong hôn lễ, ai đúng sai hẳn là anh rõ hơn tôi. Nếu anh kiên quyết muốn đổ hết mọi sai lầm lên người tôi, vậy tôi đành chấp nhận. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi thủ đô. Tôi sẽ tự chăm sóc mẹ và em trai mình, không cần anh nhúng tay vào. Hơn nữa, tôi làm việc ở Lục Thị rất ổn, tôi rất thích công việc này. Anh không cần lo lắng, tôi còn ghét việc có bất kỳ mối liên quan nào đến anh hơn cả anh. Cho nên, sau này chỗ nào có anh, tôi sẽ tránh ra thật xa.” Tôi lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với anh. Nói xong, tôi không nấn ná lại một giây phút nào nữa, dứt khoát xoay người rời khỏi bệnh viện.
Hai năm, tôi theo anh tròn hai năm. Cho dù không có tình cảm bây giờ đã chia tay, chúng tôi sống cuộc sống của riêng mình, anh không cần phải làm đến nước này, ngay cả thành phố này cũng không cho tôi ở lại.
Cho dù anh thấy tôi chướng mắt, nhưng làm vậy cũng tuyệt tình quá rồi.
Trở lại khu chung cư Vân Đồng, cả người tôi như bị rút sạch máu, cơn đau đến nghẹt thở bủa vây lấy tôi. Tại sao có thể không đau được chứ? Theo anh hai năm, trong suốt hơn bảy trăm ngày đêm, tôi đã từng ảo tưởng bao nhiêu lần về cuộc sống sau này của chúng tôi. Tôi từng mơ mộng hão huyền rằng anh sẽ cưới tôi, chúng tôi sẽ có một đứa trẻ, một nhà ba người, ba bữa bốn mùa, đi qua hết những năm tháng cuộc đời.
Nhưng đến cuối cùng, tôi chỉ nhận lại tổn thương hết lần này đến lần khác. Con thì bị Phương Mỹ Trúc cưỡng ép phá đi, anh cưới người khác, ba tôi đền mạng. Bây giờ anh lại ép tôi rời đi, nói yêu thật sự quá nực cười.
Những người như Cố Gia Huy không hề có trái tim, cũng không tình yêu. Tôi không thể làm nóng trái tim anh ta. Tất cả những điều này, đều là tôi tự làm tự chịu, tôi chấp nhận.
Nằm trên giường một hồi, tôi gọi điện thoại cho Trần Minh Nhật. Là Thẩm Hữu Thịnh nghe. Biết Trần Minh Nhật đã được anh ta đưa đến bệnh viện, không có việc gì đáng ngại, tôi nói cảm ơn, sau đó liền cúp điện thoại.
Thứ hai.
Vừa tới Lục Thị, Lưu Thanh Tâm đã đưa cho tôi một đống tài liệu, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, tổng giám đốc Lục bảo cô đến văn phòng anh ấy một chuyến.”
Tôi gật đầu, sắp xếp lại tài liệu rồi đứng dậy.
Thấy chị ta nói xong vẫn không rời đi mà do dự nhìn tôi. Tôi dừng lại một chút, nhìn về phía chị ta: “Chị Lưu, chị còn có việc gì à?”
…