Tần Phượng Uyển bịt miệng A Hương: “Đừng nói bậy! Không sợ bị người khác nghe được sẽ chê cười à?”.
A Hương mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Chu công tử có tài hơn Tiêu Lâm chút.
Tiêu Lâm ngày nào cũng gây họa, khoe khoang ở bên ngoài, không chững chạc bằng Chu công tử.
Chu công tử đầy tài hoa, lại giấu tài kín kẽ, về điểm này đã hơn xa Tiêu Lâm”.
Nhắc tới Chu Hành, vẻ mặt Tân Phượng Uyển trở nên dịu dàng hơn.
Ngày mai là ngày thi Hội, tổ mẫu giữ Chu Hành lại ăn cơm, không cần nói cũng biết bà coi trọng Chu Hành như thế nào.
“Tiểu thư, tối nay cứ cùng nhau dùng bữa đi. Tiêu Lâm không có ở nhà, không cần tránh mặt Chu công tử.
Chu công tử là do lão phu nhân mời lại dùng bữa, chúng ta quang minh chính đại, sợ cái gì? Huống hồ, không phải tiểu thư luôn hỏi Chu công tử toàn bài thơ đã đọc hôm ấy sao? Hôm nay tiểu thư hãy đi hỏi, khỏi phải ngày nào cũng nhớ nhung, sắp thành người si mê thơ rồi!”.
“A Hương! Hôm nay em cứ nói thay Chu công tử, chẳng lẽ lại nhận được gì từ huynh ấy?”, Tân Phượng Uyển vừa giận vừa thẹn.
“Không có, tiểu thư. Đi dùng bữa nào, hôm nay Chu công tử đã mang rượu ngon nhất kinh thành đến, em có lén nếm thử, còn ngon hơn rượu của Túy Tinh Lâu. Không thể nào bỏ lỡI".
Con gái tướng môn đều biết uống rượu, nghe A Hương nói, Tần Phượng Uyển động lòng: “Rượu ngon ở đâu vậy?”.
“Rượu mới của một cửa tiệm ở phố Chu Tước, rất là ngon.
Bây giờ nhiều nhà quyền quý đều đến cửa tiệm đó đặt mua rượu”.
A Hương vừa cười vừa dụ dỗ, kể lại một cách sống động rượu kia ngon thế nào, làm thế nào chỉnh phục vị giác của các tiểu thư công tử. Bây giờ trên bàn tiệc của nhà quyền quý chắc chăn không thể thiếu một bầu rượu như vậy.
Tần Phượng Uyển nửa muốn nửa thôi đi đến bàn tiệc.
Ngày hôm sau, kỳ thi Hội bắt đầu.
Thi Hội chia ra hai phần, trong một ngày sẽ thi xong. Buổi sáng thi toán học, buổi chiều thi thư pháp.
Thi Hội kết thúc ngay trong ngày nên các cử nhân không mang theo nhiều vật dụng, chỉ mang đồ ăn thức uống và bút nghiên giấy mực.
Lần này Tiêu Lâm không còn đi thi một mình, Bạch Khởi cầm hộp bút lông đi theo sau lưng hắn, cao to dũng mãnh, oai phong lãm liệt, tràn đầy khí phách.
Cử nhân đến từ các nơi trên Đại Ngụy chỉ có Tiêu Lâm dẫn theo hộ vệ, những người khác chỉ dẫn theo nô bộc.
Tiêu Lâm vừa xuất hiện, tay phải còn đeo băng của hắn thu hút sự chú ý của đám đông.
Đám cử nhân kinh ngạc, lời đồn thủ khoa kỳ thi Hương của kinh thành bị thương tay phải là sự thật!
Vết thương có vẻ không nhẹ, e là không cầm nổi bút lông.
Thư pháp kị nhất là tay cầm bút không vững, môn thư pháp của Tiêu Lâm chắc chăn sẽ hỏng.
Đám cử nhân xôn xao bàn tán, không ai tiến tới bắt chuyện với Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thể hiện tài hoa khiến cho nhà quyền quý trong kinh thành không vui, cho dù sau này hắn có vào triều đình cũng không được những nhà quyền quý yêu thích. Bây giờ tránh được bao nhiêu thì tránh, miễn bị hắn liên lụy.
Cử nhân ở kinh thành và cử nhân bên ngoài kinh thành là hai mạng lưới quan hệ khác nhau.
Cử nhân ở kinh thành đa số xuất thân cao quý, không coi trọng những người ở bên ngoài kinh thành, tự cho mình cao quý hơn người khác.
Bây giờ cử nhân ở kinh thành lại chia làm hai phe, một là Tiêu Lâm, còn lại là những người khác trừ Tiêu Lâm.
Khi Tiêu Lâm và Bạch Khởi bị cô lập đợi ngoại liêm quan kiểm tra, không một ai đến gần.
Ngày thi Hương đám người kia cách xa ba mét thì bây giờ ít nhất cũng năm mét.
Đúng là tự cao tự đại xem thường người khác! Tiêu Lâm mắng thầm một câu, nhưng không để trong lòng.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu không phải người cùng chí hướng, có nói gì thêm cũng không thể thân thiết hơn được.
Tiêu Lâm nhàn nhã, tâm trạng vui vẻ miệng huýt sáo.
Hôm nay, dọc đường Tiêu Lâm tới đây, bài thơ “Đăng cao” mà hắn sáng tác có nhiệt độ rất cao.
Trước giờ thi Hội, người người lan truyền tin xấu về hắn, đồng thời cũng không quên lấy bài “Đăng cao” ra bình phẩm.
Trải đường lâu như thế, đợi hắn đỗ đầu kỳ thi Hội, bài thơ tiếp theo của hắn sẽ là một chữ nghìn vàng!
“Tiêu huynh! Tiêu huynhI”.
Một người vội vã chạy tới, đứng trước Tiêu Lâm. Hắn ta nhìn trái ngó phải, nhìn lên ngó xuống: “Huynh không sao chứ? Vì sao tay của huynh lại bị thương đến mức này?”.
A Hương mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Chu công tử có tài hơn Tiêu Lâm chút.
Tiêu Lâm ngày nào cũng gây họa, khoe khoang ở bên ngoài, không chững chạc bằng Chu công tử.
Chu công tử đầy tài hoa, lại giấu tài kín kẽ, về điểm này đã hơn xa Tiêu Lâm”.
Nhắc tới Chu Hành, vẻ mặt Tân Phượng Uyển trở nên dịu dàng hơn.
Ngày mai là ngày thi Hội, tổ mẫu giữ Chu Hành lại ăn cơm, không cần nói cũng biết bà coi trọng Chu Hành như thế nào.
“Tiểu thư, tối nay cứ cùng nhau dùng bữa đi. Tiêu Lâm không có ở nhà, không cần tránh mặt Chu công tử.
Chu công tử là do lão phu nhân mời lại dùng bữa, chúng ta quang minh chính đại, sợ cái gì? Huống hồ, không phải tiểu thư luôn hỏi Chu công tử toàn bài thơ đã đọc hôm ấy sao? Hôm nay tiểu thư hãy đi hỏi, khỏi phải ngày nào cũng nhớ nhung, sắp thành người si mê thơ rồi!”.
“A Hương! Hôm nay em cứ nói thay Chu công tử, chẳng lẽ lại nhận được gì từ huynh ấy?”, Tân Phượng Uyển vừa giận vừa thẹn.
“Không có, tiểu thư. Đi dùng bữa nào, hôm nay Chu công tử đã mang rượu ngon nhất kinh thành đến, em có lén nếm thử, còn ngon hơn rượu của Túy Tinh Lâu. Không thể nào bỏ lỡI".
Con gái tướng môn đều biết uống rượu, nghe A Hương nói, Tần Phượng Uyển động lòng: “Rượu ngon ở đâu vậy?”.
“Rượu mới của một cửa tiệm ở phố Chu Tước, rất là ngon.
Bây giờ nhiều nhà quyền quý đều đến cửa tiệm đó đặt mua rượu”.
A Hương vừa cười vừa dụ dỗ, kể lại một cách sống động rượu kia ngon thế nào, làm thế nào chỉnh phục vị giác của các tiểu thư công tử. Bây giờ trên bàn tiệc của nhà quyền quý chắc chăn không thể thiếu một bầu rượu như vậy.
Tần Phượng Uyển nửa muốn nửa thôi đi đến bàn tiệc.
Ngày hôm sau, kỳ thi Hội bắt đầu.
Thi Hội chia ra hai phần, trong một ngày sẽ thi xong. Buổi sáng thi toán học, buổi chiều thi thư pháp.
Thi Hội kết thúc ngay trong ngày nên các cử nhân không mang theo nhiều vật dụng, chỉ mang đồ ăn thức uống và bút nghiên giấy mực.
Lần này Tiêu Lâm không còn đi thi một mình, Bạch Khởi cầm hộp bút lông đi theo sau lưng hắn, cao to dũng mãnh, oai phong lãm liệt, tràn đầy khí phách.
Cử nhân đến từ các nơi trên Đại Ngụy chỉ có Tiêu Lâm dẫn theo hộ vệ, những người khác chỉ dẫn theo nô bộc.
Tiêu Lâm vừa xuất hiện, tay phải còn đeo băng của hắn thu hút sự chú ý của đám đông.
Đám cử nhân kinh ngạc, lời đồn thủ khoa kỳ thi Hương của kinh thành bị thương tay phải là sự thật!
Vết thương có vẻ không nhẹ, e là không cầm nổi bút lông.
Thư pháp kị nhất là tay cầm bút không vững, môn thư pháp của Tiêu Lâm chắc chăn sẽ hỏng.
Đám cử nhân xôn xao bàn tán, không ai tiến tới bắt chuyện với Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thể hiện tài hoa khiến cho nhà quyền quý trong kinh thành không vui, cho dù sau này hắn có vào triều đình cũng không được những nhà quyền quý yêu thích. Bây giờ tránh được bao nhiêu thì tránh, miễn bị hắn liên lụy.
Cử nhân ở kinh thành và cử nhân bên ngoài kinh thành là hai mạng lưới quan hệ khác nhau.
Cử nhân ở kinh thành đa số xuất thân cao quý, không coi trọng những người ở bên ngoài kinh thành, tự cho mình cao quý hơn người khác.
Bây giờ cử nhân ở kinh thành lại chia làm hai phe, một là Tiêu Lâm, còn lại là những người khác trừ Tiêu Lâm.
Khi Tiêu Lâm và Bạch Khởi bị cô lập đợi ngoại liêm quan kiểm tra, không một ai đến gần.
Ngày thi Hương đám người kia cách xa ba mét thì bây giờ ít nhất cũng năm mét.
Đúng là tự cao tự đại xem thường người khác! Tiêu Lâm mắng thầm một câu, nhưng không để trong lòng.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu không phải người cùng chí hướng, có nói gì thêm cũng không thể thân thiết hơn được.
Tiêu Lâm nhàn nhã, tâm trạng vui vẻ miệng huýt sáo.
Hôm nay, dọc đường Tiêu Lâm tới đây, bài thơ “Đăng cao” mà hắn sáng tác có nhiệt độ rất cao.
Trước giờ thi Hội, người người lan truyền tin xấu về hắn, đồng thời cũng không quên lấy bài “Đăng cao” ra bình phẩm.
Trải đường lâu như thế, đợi hắn đỗ đầu kỳ thi Hội, bài thơ tiếp theo của hắn sẽ là một chữ nghìn vàng!
“Tiêu huynh! Tiêu huynhI”.
Một người vội vã chạy tới, đứng trước Tiêu Lâm. Hắn ta nhìn trái ngó phải, nhìn lên ngó xuống: “Huynh không sao chứ? Vì sao tay của huynh lại bị thương đến mức này?”.