Mục lục
Ở rể – Tiêu Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y biết được căn cơ của Tần Gối rồi nói cho Tần phủ biết cũng không có gì lạ.

"Tên phế vật Tiêu Lâm đó cũng có thể rèn đao kiếm? Đùa ta sao? Dịch gia không phải trước nay chưa bao giờ can thiệp vào việc triều chính sao?

Dịch Quy. và Tân gia thân thuộc như vậy từ khi nào?" Ngụy Thiên Thu uống một ly rượu, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu mỹ nữ bên cạnh. Mỹ nữ cúi đầu, mỉm cười ngượng. ngùng.

Thừa tướng có chút bần thần, con gái ông ta Chu vương phi đã già, nhan sắc đã không còn như trước nên không còn được Nguy giám quốc sủng ái.

Một lúc sau, Thừa tướng mới tỉnh táo lại và trả l êu Lâm đã lấy đi đệ nhất kiếm của Côn Ngô Các, giờ lại tự tạo ra loại đao mới, có lẽ là do hắn có sở thích tương tự như Dịch Vô

Thừa tướng phân tích nghe cũng có lý.

"Một tên cô gia vô dụng thì có sở thích gì được cơ chứ?"

Ngụy giám quốc chế nhạo: "Người biết rèn kiếm chính là Dịch Quy! Dịch Quy chỉ lấy Tiêu Lâm làm cớ để kết thân với Tân phủ mà thôi!"

"Vâng vâng vâng vâng”.

"Sao ông lại run lẩy bẩy vậy?”

“Giám, giám quốc, Văn Hàn đã chết ở Tân phủ. Tân phủ chắc chắn đã đoán ra là chúng ta làm và sẽ nhanh chóng tấn công chúng ta, giống như bọn họ đã làm với Tống Trí”.

Trước kia đều là bọn chúng chủ động tấn công, giờ đột nhiên Tần phủ lại phản công một cách dữ dẫn như vậy khiến Thừa tướng không khỏi hoảng hồn.

"Ông còn sợ Tân phủ sao?" Ngụy giám quốc tuy ngoài miệng nói lời này, nhưng trong lòng cũng có chút bất an, dù sao Tần phủ cũng đột nhiên thay đổi cách hành sự và trở nên cực kỳ hung ác.

"Không thể để lại Dịch Quy!” Thừa tướng run rẩy khiến Ngụy giám quốc rất không hài lòng!

"Ta giết Văn Hàn, là muốn tạo bất hoà giữa Tiêu Lâm và Tân phủ, để nội bộ bọn chúng tự xâu xé lẫn nhau, khiến Tần phủ tan rã! Kết quả, Tiêu Lâm đó không có chút khác thường nào, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Không phải ông nói với ta Văn Hàn rất quan trọng với Tiêu Lâm sao! Không phải ông nói Tiêu Lâm và Tần phủ đã như nước với lửa, chỉ thiếu một ngòi nổ nữa thôi sao?"

"Ta..."

“Thừa tướng, ông cũng già rồi", Ngụy giám quốc không hề khách sáo với với bố vợ: "Ta cũng không nên giao quá nhiều việc khiến ông lao tâm khổ tứ như vậy. Chuyện của Tần phủ và binh phù ông không cần lo lắng nữa, cứ phụ trách việc công chúa kén rể là được rồi. Ông đã có người thích hợp cho vị trí phò mã chưa? Đừng có chọn những kẻ bất tài đoản mệnh như Dương Chiêu nữa, chọn kẻ nào. cẩn trọng vào'.

Thừa tướng già nua gật đầu, sau khi đánh giá mọi ứng viên, người thích hợp cho vị trí này nhất là Bảng nhãn Lương Hoài Nhu.

Hắn xuất thân nghèo khó, dễ bị thao túng. Tính cách hiền lành và dễ uy hiếp. Hơn nữa, hoàng đế cũng không cảnh giác với hắn ta lắm.

"Vậy thì chọn hắn đi” Ngụy giám quốc vuốt chòm râu đen:“Chỉ đành để điệt tử Thanh Nhi của ta chịu ấm ức thôi, nó thích Đại Đồng công chúa. Nhưng ta đã nói với nó hoàng đế đời nào cho nó lấy một công chúa Tây Vực? Hoàng đế đang dè chừng còn chẳng được nữa là! Đúng là tuổi trẻ thiếu hiểu biết, ta nói nó còn không tin!"

Nguy Thanh mà Tiêu Lâm luôn coi là bằng hữu, là con trai của Thi Sỉ. Cũng là đứa cháu trai mà Nguy giám quốc yêu thích nhất.

Nguy Thanh là đứa cháu phản nghịch, hắn có quan hệ tốt với hoàng đế, cũng không thích việc mà phụ thân và thúc bá của mình đang làm. Nguy giám quốc biết vậy nhưng cũng không ép, ông ta cho rằng Nguy Thanh sớm muộn cũng nhận ra lỗi lầm và biết ai mới là người thực sự tốt với mình.

Nguy Thanh khôi ngô tuấn tú và tài năng, Nguy giám quốc và Tam Sỉ đều rất hài lòng về y.

Thậm chí mọi người đều cho rằng Nguy Thanh còn là điệt tử được người ta dễ đem lòng quý mến hơn hoàng đế rất nhiều.

Nguy giám quốc thở dài và ra lệnh cướp bằng được binh phù, đồng thời trừ khử Dịch Quy.

Vốn dĩ ông ta muốn Thi Sỉ ra tay diệt trừ Dịch Quy, giống như lão ta đã làm với Dịch Vô Lý.

Không ngờ Thi Sỉ lại đang bận rộn quay cuồng vì một vương phi mất tích, đến mức không còn sức lực làm những việc khác.

"Lần này chúng ta phái Võ Sỉ đi xử lý việc binh phù và giết chết Dịch Quy. Dịch Quy không có kẻ chống lưng, mặc dù hắn và hoàng đế có quan hệ tốt, nhưng nếu tìm được lý do để giết hắn, hoàng đế cũng sẽ chỉ án binh bất động".

Ngụy Thiên Thu khế mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ: "Nàng nói có phải không?”

"Đúng ạ, Giám quốc nói gì cũng đúng, để đám người ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này thấy Giám quốc lợi hại đến mức nào!” mỹ nhân mỉm cười dịu dàng, mắt sáng răng trắng, ôm lấy đôi chân hôi hám của Ngụy giám quốc mà không hề cau mày.

"Ha ha ha ha! Cái miệng nhỏ này đúng là ngọt ngào!" Ngụy Thiên Thu chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân, khiến cô ta càng cười ngượng ngùng hơn.

Thừa tướng cúi đầu, trong lòng bất an. Lần này mệnh lệnh của Ngụy giám quốc vẫn như thường lệ. Khi giết những kẻ quý tộc, ông ta luôn phái Thi Si hoặc Võ Sỉ đi làm, trước giờ không xảy ra sai sót.

Nhưng lần này, Thừa tướng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Không phải bản thân bọn họ không ổn, mà là kẻ thù đã thay đổi.

Ông ta biết Dịch Quy.

Dịch Quy cùng Tần phủ có quan hệ tốt là chuyện bình thường, Tần phủ đang ở thời kỳ đỉnh cao, nếu Tân Bát Phương không chết, ai có thể so với Tân phủ?

Chỉ có điều...... Vì sao Dịch Quy lại có gan chỉ đạo Tân gia tàn sát Tống phủ?

Đáng sợ, người thanh niên này quá đáng sợ. Cháu trai của Dịch Vô Lý quả thực giống như một ác ma.

Hiện tại, Dịch Quy đã chế tạo ra một thanh đao mới, việc y liên minh với Tân phủ càng khó đối phó hơn.

Bằng cách này, kẻ chủ mưu thực sự là Tiêu Lâm đã hoàn toàn bị bỏ qua. Một nhóm người lo lắng theo dõi Dịch Quy, lên kế hoạch cho cái chết của y.

Nhưng bọn chúng không hề hay biết Tiêu Lâm và các hộ vệ của hắn cũng đang âm thầm chờ đợi chúng ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK