Tiêu Lâm kể lại chính xác những chuyện vừa xảy ra. Hựu Khoan ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, cảm thấy câu chuyện này quả nhiên rất thú vị. cô gia nhà họ Tân lại dám quang minh chính đại đòi tiền cấp trên như vậy.
Sắc mặt Đào Tật thay đổi mạnh mẽ, hôm nay mất con gà đẻ trứng vàng còn chưa đủ đau xót, giờ hắn ta lại mất thêm năm vạn lượng?
"Hỗn xược!" Ngay lúc Đào Tật đang muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống thì Tần tướng quân bên cạnh đã quát lên: "Ngươi đột nhiên ra gặp khách quý của chúng ta chỉ để đòi năm vạn lượng này?”
Hôm nay Đào Tật phái đoàn kịch đến, Tân Thắng còn chưa biết phải cảm ơn thế nào. Thế mà Tiêu Lâm còn đột ngột nhảy ra đòi tiền, thật sự là vô tri!
Đoàn kịch được tặng cho Tần Phượng Uyển, không phải cho Tiêu Lâm. Tiêu Lâm đòi lại tiền của mình thì có gì sai?
"Nhạc phụ, tiền của ta và tiền của Tân phủ trước giờ luôn tách bạch rõ ràng. Giờ ta đã mất miếng ngọc san hô, Tần phủ đương nhiên không tiếc. Có điều thứ ta khó khăn lắm mới kiếm về được lại bị Đào phu nhân phá hỏng như vậy, ta không nuốt được cục tức này đâu......"
"Mà một khi không nuốt được cục tức này, không biết ta sẽ làm ra chuyện gì..."
"Mọi người đều biết, từ sau khi tổ phụ qua đời, ta có chút không bình thường, lúc tỉnh lúc điên..."
Khi nói lời này, Tiêu Lâm nhướng mày, một tia lạnh lẽo chiếu xuyên qua. Đã là kẻ thù thì tại sao phải giả vờ lịch sự?
Lúc này Tiêu Lâm thực sự rất muốn biết Nguy giám quốc rốt cuộc là người như thế nào mà có thể thu phục nhiều quan lại quý tộc về dưới trướng mình như vậy.
Tần tướng quân tức đến nỗi chòm râu muốn dựng đứng cả lên: "Câm miệng!"
Hựu Khoan hơi cúi đầu, cố nín cười...
Trên trán Đào Tật toát ra một giọt mồ hôi lạnh, Tiêu Lâm này quả nhiên được Dịch Quy chống lưng như lời đồn!
Ngay cả cấp trên của Tiêu Lâm là Lý Mục gặp Đào Tật còn phải hành lễ, vậy mà một viên quan thất phẩm như Tiêu Lâm lại dám ngang nhiên uy hiếp hắn ta như vậy!
Đào Tật không phải là kẻ thiếu năm vạn lượng.
Biên lai này quả thực cũng là hàng thật giấy trắng mực đen.
Đào Tật thường xuyên đến Côn Ngô Các để mua kiếm và rất quen thuộc với con dấu đỏ của Côn Ngô Các.
Nhưng hắn ta chỉ đơn giản là không muốn lòi tiền ra.
Tiêu Lâm chỉ là một cô gia, còn có Tân Thắng ở đây, sao hắn ta phải sợ hãi?
"Tiêu đại nhân, nương tử của ta vô ý làm hỏng mất ngọc san hô, bổn quan thực sự rất xin lỗi. Có lẽ nàng ấy không cố tình làm như vậy".
Không cố tình? Rất xin lỗi?
Tiêu Lâm chớp chớp mắt, có thế thôi á?
Đào Tật nói xong cũng không nói gì, đang âm thầm vẽ đường cho Tiêu Lâm chạy.
Lúc này Tiêu Lâm nên nói: Không sao đâu, không sao đâu, sao ta lại tính toán với Đào phu nhân cơ chứ?
"Tiền, mang ra đây". Nhưng hắn ta không ngờ rằng Tiêu Lâm này lại rất thẳng tính.
Hắn không thích lối cư xử lòng vòng của người xưa, dù sao hắn đã đắc tội rất nhiều người, thêm một người nữa đã làm sao?
Đào Tật rất không vui, sắc mặt càng trở nên khó coi, tím tái như miếng gan lợn!
Vốn dĩ trên đời này, ngoài Tần gia còn có Võ Sỉ và Thi Si biết Tiêu Lâm tàn sát nhà họ Tống, có thể sáng tác thơ ở cảnh giới Nhập Thần. Tuy nhiên họ không có điện thoại di động nên không thể ghi âm lại trước khi chết.
Đương nhiên, Đào Tật sẽ không coi một cô gia ra gì, nhưng hắn ta dù sao. cũng là một người thông minh. Đào Tật sẽ không trực tiếp xung đột với Tiêu Lâm
mà sẽ mượn uy của Tần Thắng để trấn áp Tiêu Lâm.
Quả nhiên hắn ta cố ý tỏ ra bối rối và xấu hổ, Tân tướng quân lập tức chỉ mặt Tiêu Lâm trách mắng.
Nói người ta cho ngươi một đoàn kịch hay như vậy mà ngươi lại làm người ta mất hết mặt mũi vì miếng san hô quái quỷ nào đó...
Mặc kệ Tần tướng quân mắng mỏ, Tiêu Lâm vẫn thờ ơ, nhìn chằm chằm Đào. Tật: Đưa tiền, đưa tiền!
Đợi đã.
Cho ta sao?
Tiêu Lâm nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Tân tướng quân, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến mất: "Nếu đoàn kịch này tặng cho ta, năm vạn lượng này ta quả thực không cần lấy lại nữa. Người với người, tính toán chỉ li thế làm gì? Đại nhân có lòng tốt tặng cho ta một đoàn kịch, ta đâu thể cắn chặt không buông đòi lại năm vạn lượng đúng không!"
Sắc mặt Đào Tật thay đổi mạnh mẽ, hôm nay mất con gà đẻ trứng vàng còn chưa đủ đau xót, giờ hắn ta lại mất thêm năm vạn lượng?
"Hỗn xược!" Ngay lúc Đào Tật đang muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống thì Tần tướng quân bên cạnh đã quát lên: "Ngươi đột nhiên ra gặp khách quý của chúng ta chỉ để đòi năm vạn lượng này?”
Hôm nay Đào Tật phái đoàn kịch đến, Tân Thắng còn chưa biết phải cảm ơn thế nào. Thế mà Tiêu Lâm còn đột ngột nhảy ra đòi tiền, thật sự là vô tri!
Đoàn kịch được tặng cho Tần Phượng Uyển, không phải cho Tiêu Lâm. Tiêu Lâm đòi lại tiền của mình thì có gì sai?
"Nhạc phụ, tiền của ta và tiền của Tân phủ trước giờ luôn tách bạch rõ ràng. Giờ ta đã mất miếng ngọc san hô, Tần phủ đương nhiên không tiếc. Có điều thứ ta khó khăn lắm mới kiếm về được lại bị Đào phu nhân phá hỏng như vậy, ta không nuốt được cục tức này đâu......"
"Mà một khi không nuốt được cục tức này, không biết ta sẽ làm ra chuyện gì..."
"Mọi người đều biết, từ sau khi tổ phụ qua đời, ta có chút không bình thường, lúc tỉnh lúc điên..."
Khi nói lời này, Tiêu Lâm nhướng mày, một tia lạnh lẽo chiếu xuyên qua. Đã là kẻ thù thì tại sao phải giả vờ lịch sự?
Lúc này Tiêu Lâm thực sự rất muốn biết Nguy giám quốc rốt cuộc là người như thế nào mà có thể thu phục nhiều quan lại quý tộc về dưới trướng mình như vậy.
Tần tướng quân tức đến nỗi chòm râu muốn dựng đứng cả lên: "Câm miệng!"
Hựu Khoan hơi cúi đầu, cố nín cười...
Trên trán Đào Tật toát ra một giọt mồ hôi lạnh, Tiêu Lâm này quả nhiên được Dịch Quy chống lưng như lời đồn!
Ngay cả cấp trên của Tiêu Lâm là Lý Mục gặp Đào Tật còn phải hành lễ, vậy mà một viên quan thất phẩm như Tiêu Lâm lại dám ngang nhiên uy hiếp hắn ta như vậy!
Đào Tật không phải là kẻ thiếu năm vạn lượng.
Biên lai này quả thực cũng là hàng thật giấy trắng mực đen.
Đào Tật thường xuyên đến Côn Ngô Các để mua kiếm và rất quen thuộc với con dấu đỏ của Côn Ngô Các.
Nhưng hắn ta chỉ đơn giản là không muốn lòi tiền ra.
Tiêu Lâm chỉ là một cô gia, còn có Tân Thắng ở đây, sao hắn ta phải sợ hãi?
"Tiêu đại nhân, nương tử của ta vô ý làm hỏng mất ngọc san hô, bổn quan thực sự rất xin lỗi. Có lẽ nàng ấy không cố tình làm như vậy".
Không cố tình? Rất xin lỗi?
Tiêu Lâm chớp chớp mắt, có thế thôi á?
Đào Tật nói xong cũng không nói gì, đang âm thầm vẽ đường cho Tiêu Lâm chạy.
Lúc này Tiêu Lâm nên nói: Không sao đâu, không sao đâu, sao ta lại tính toán với Đào phu nhân cơ chứ?
"Tiền, mang ra đây". Nhưng hắn ta không ngờ rằng Tiêu Lâm này lại rất thẳng tính.
Hắn không thích lối cư xử lòng vòng của người xưa, dù sao hắn đã đắc tội rất nhiều người, thêm một người nữa đã làm sao?
Đào Tật rất không vui, sắc mặt càng trở nên khó coi, tím tái như miếng gan lợn!
Vốn dĩ trên đời này, ngoài Tần gia còn có Võ Sỉ và Thi Si biết Tiêu Lâm tàn sát nhà họ Tống, có thể sáng tác thơ ở cảnh giới Nhập Thần. Tuy nhiên họ không có điện thoại di động nên không thể ghi âm lại trước khi chết.
Đương nhiên, Đào Tật sẽ không coi một cô gia ra gì, nhưng hắn ta dù sao. cũng là một người thông minh. Đào Tật sẽ không trực tiếp xung đột với Tiêu Lâm
mà sẽ mượn uy của Tần Thắng để trấn áp Tiêu Lâm.
Quả nhiên hắn ta cố ý tỏ ra bối rối và xấu hổ, Tân tướng quân lập tức chỉ mặt Tiêu Lâm trách mắng.
Nói người ta cho ngươi một đoàn kịch hay như vậy mà ngươi lại làm người ta mất hết mặt mũi vì miếng san hô quái quỷ nào đó...
Mặc kệ Tần tướng quân mắng mỏ, Tiêu Lâm vẫn thờ ơ, nhìn chằm chằm Đào. Tật: Đưa tiền, đưa tiền!
Đợi đã.
Cho ta sao?
Tiêu Lâm nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Tân tướng quân, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến mất: "Nếu đoàn kịch này tặng cho ta, năm vạn lượng này ta quả thực không cần lấy lại nữa. Người với người, tính toán chỉ li thế làm gì? Đại nhân có lòng tốt tặng cho ta một đoàn kịch, ta đâu thể cắn chặt không buông đòi lại năm vạn lượng đúng không!"